Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma chủ đưa lưng về phía họ, tao nhã nhìn bàn tay ngọc thon dài mềm mại của mình. Hắn ta chỉ đứng ở đó cũng toát lên khí thế vương giả thiên hạ, bất khả chiến bại.

 

Như thể hắn ta chính là thần tiên trên trời, chỉ cần hắn ta muốn là có thể huỷ diệt mọi thứ trong nháy mắt.

 

Ma chủ lười biếng hỏi: “Các ngươi có biết mình phạm tội gì không?”

 

Nghe vậy, hai tên thủ vệ sợ suýt tè ra quần.

 

Với địa vị của ma chủ sẽ khinh thường nói chuyện với họ, nhưng hôm nay ma chủ lại tìm họ nói chuyện.

 

Không, không phải là tìm họ nói chuyện, mà là chất vấn họ.

 

Chẳng lẽ vừa rồi họ bàn tán về chuyện của hữu hộ pháp đã bị ma chủ nghe thấy?

 

Tên thủ vệ số một co quắp đáp: “Bởi vì... Bởi vì nô tài bàn tán về hữu hộ pháp”.

 

“Không phải”, ma chủ trả lời với tâm trạng tốt hiếm có.

 

Tên thủ vệ số hai nuốt nước bọt, run rẩy đáp: “Bởi vì... Tả hộ pháp đã dặn bất kỳ ai đều không được phép xuất hiện trong hành cung... Xin ma chủ tha mạng, nô tài không dám xuất hiện. Thật ra là do hữu hộ pháp yêu cầu nô tài đưa thuốc qua, nô tài không dám không đưa, nô tài biết lỗi rồi, xin ma chủ tha mạng”.

 

Bóng người áo đỏ chợt loé, tên thủ vệ số hai lập tức bị bóp cổ.

 

Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt đẹp nam nữ khó phân biệt của ma chủ, khiến người ta không kìm được tê cả da đầu.

 

Bàn tay trắng nõn của ma chủ siết chặt, hắn ta hài lòng nhìn mặt tên thủ vệ đỏ lên vì nghẹt thở.

 

Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nói ra một câu nhẹ nhàng.

 

“Ngươi đã phạm phải hai tội. Thứ nhất, ngươi quá dài dòng. Thứ hai, ngươi làm phiền khoảng thời gian tốt đẹp của ta với tỷ tỷ. Ngươi nói xem mình có đáng chết hay không?”

 

Tên thủ vệ sợ hãi nhìn hắn ta, gã muốn vùng vẫy nhưng toàn thân bị giữ chặt, căn bản không vùng vẫy được, chỉ có thể thở từng hơi cuối cùng.

 

Điều đau đớn hơn là cơ thể gã từ trong ra ngoài như bị ngũ mã phanh thây, năm con ngựa kéo tứ chi gã đứt lìa cho đến khi nổ thành làn sương máu.

 

Đau…

Đau đến mức gã muốn đập đầu tự tử, nhưng gã lại không thể chết.

 

Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bản thân dần tan ra, mãi đến khi hoà tan đến ngực mới chết đi trong đau đớn.

 

Một thủ vệ khác nhìn thấy cảnh này thì sợ đến mức tái mặt.

 

“Ma… Ma chủ…”

 

“Hình như ngươi cũng có phần làm phiền thời gian ta và tỷ tỷ ở bên nhau đúng không?”

 

Thủ vệ lắp bắp: “Tỷ tỷ?”

 

Tỷ tỷ nào?

 

Vù…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK