Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trần trưởng lão có chút không vui: “Tay trái và tay phải của hắn ta đều bị thương nặng, tay trái không thể cầm nổi đao, tay phải càng không có khả năng tạo ra hiện tượng giả qua mắt mọi người”.  

 

“Nếu hắn ta không phải hung thủ, vì sao ngày hôm đó lại chạy trốn?”, Thường phu tử hỏi.  

 

Mọi người cùng nhau phụ họa.  

 

“Phải đấy, nếu hắn ta không phải hung thủ thì sao hắn ta lại chạy?”  

 

“Rõ ràng là có tật giật mình mới chạy, nhưng hắn ta chạy đi rồi lại quay về. Ta cũng không hiểu nổi nữa, Diệp Phong rốt cuộc có phải hung thủ không vậy?”  

 

Cố Thanh Hy lười nhác đáp: “Bởi vì chiến thần phái người đi bắt hắn ta”.  

 

“Vì sao chiến thần lại bắt hắn ta?”  

 

“Đại khái là vì ta thân thiết với hắn ta quá, chiến thần ghen tức chứ gì”.  

 

“Cố tam tiểu thư, ai tin lời cô nói chứ?”  

 

“Nếu các ngươi không tin thì đi hỏi chiến thần đi. Hắn ở phủ Dạ Vương, các ngươi đi hỏi lúc nào cũng được”.  

 

Mọi người đều cạn lời.  

 

Hỏi chiến thần? Vậy chẳng phải là bước một chân vào Quỷ Môn Quan hay sao?  

 

Diệp Phong cảm kích nhìn Cố Thanh Hy.  

 

Nhờ nàng đã bảo vệ tôn nghiêm của hắn ta.  

 

Cố Thanh Hy tươi cười chớp mắt với hắn ta.  

 

Cố Sơ Vân nói: “Dù Diệp Phong không phải hung thủ, nhưng tam muội muội, muội cũng đã hứa với học viện sẽ tìm được hung thủ thật sự, cho nên, muội vẫn…”  

 

“Trời ạ, nha đầu xấu xí, sao các ngươi còn ở đây? Mạc đại nhân phái rất nhiều người tới thôn Tiểu Hà, ta nghe bọn họ định bắt bà bà của Diệp Phong đi trước, thẩm vấn thật nghiêm”, Tiêu Vũ Hiên vội vàng chạy tới.  

 

Diệp Phong biến sắc, cơ thể không ngừng run lên: “Vậy bà bà của ta đâu? Bị bắt rồi sao?”  

 

“Có lẽ… vẫn chưa…”  

 

“Vù…”  

 

Cơ thể Diệp Phong hóa thành làn khói đen, nháy mắt đã biến mất ở khoảng cách mấy trượng.  

 

Nếu không phải cao thủ của học viện bao vây hắn ta lại, e rằng hắn ta đã biến mất khỏi tầm mắt từ lâu.  



Trần trưởng lão phất tay, lên tiếng: “Để hắn ta đi đi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK