Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong lòng nàng hơi phức tạp.  

 

Ba sợi dây leo đưa hết cho nàng là sợ nàng xảy ra chuyện.  

 

Hai sợi dây leo còn lại nói gì cũng không chịu buộc vào người hắn ta là sợ dây leo không chịu nổi trọng lượng của hai người sao?  

 

Lại nhìn Ôn Thiếu Nghi hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, trong lòng Cố Thanh Hy bỗng trở nên nặng nề.  

 

Nàng sợ nội lực của Thanh tông chủ bị nàng hút lấy, miễn cưỡng đẩy Thanh tông chủ ra, ngược lại làm mình bị thương. Cố Thanh Hy cảm thấy cả người yếu ớt, không có chút sức lực nào có thể dùng dây leo bò lên đến đỉnh núi, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên lưng Thanh tông chủ.  

 

“Ta cảm thấy ngươi rất giống một người”.  

 

“Ồ… giống ai”.  

 

“Giống một đại ca ca”.  

 

Thanh tông chủ leo lên vô cùng cật lực, mồ hôi kèm theo máu nhỏ xuống ròng ròng. Cố Thanh Hy đưa tay, giúp hắn ta lau mồ hôi trên mặt.  

 

Trong phút chốc, nàng phát hiện trên người Thanh tông chủ có nhiều vết sẹo đan xen, trong đó không ít chỗ còn có dấu vuốt rồng, máu chảy đầm đìa, vô cùng ghê rợn. Nhất là phần bụng, ruột gần như sắp lòi ra ngoài.  

 

Lại nhìn ra sau lưng, mùi cháy đến bây giờ mới chầm chậm tỏa ra, vén áo ra xem, máu thịt sau lưng bị bỏng nghiêm trọng.  

 

Bị bỏng nghiêm trọng như vậy, vì sao lúc này mới tỏa ra mùi cháy, lẽ nào vừa rồi hắn ta luôn chịu đựng?  

 

Cố Thanh Hy kinh hãi.  

 

“Ngươi bị Hỏa Long làm bị thương sao?”  

 

Tốc độ của Thanh tông chủ không thay đổi, sử dụng hai tay hai chân, cố gắng leo lên trên, hờ hững nói: “Không sao, một chút thương tích nhỏ mà thôi”.  

 

Thương tích nhỏ? Thế này là thương tích nhỏ sao?  

 

“Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể một mình lên đó. Ngươi bị thương quá nặng, còn cõng theo ta, hai người chúng ta đều không lên được”.  

 

“Nha đầu ngốc, ta đã nói có thể cõng cô lên thì nhất định có thể cõng lên được. Cô đừng sợ, nếu mệt thì ngủ một giấc, đợi ngủ dậy, chúng ta đã lên trên rồi”.  

 

Thanh tông chủ nói một cách nhẹ nhàng, Cố Thanh Hy lại cảm thấy trung khí của hắn ta dần dần yếu đi, động tác cũng ngày càng gắng sức, rõ ràng là đã đến cực hạn.  

 

Vành mắt Cố Thanh Hy đỏ lên, nàng đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn ta ra, để lộ gương mặt tuấn tú quen thuộc.  

 

Là Dịch Thần Phi…  

 

Quả nhiên là huynh ấy…  

 

Dung mạo của Dịch Thần Phi trên khắp thiên hạ đều là mỹ nam tử số một số hai. Ngũ quan của hắn ta sắc cạnh rõ ràng, ôn hòa nho nhã, mi mày đen giống như núi xa, sắc như mặt trăng ngày Trung thu. Dù chỉ là từ xa nhìn lướt qua cũng có thể khiến người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.  

 

“Tiểu nha đầu, muội cũng thật xấu xa, lúc này lại gỡ mặt nạ của ta xuống, không sợ ta ném muội xuống sao?”  

 

“Dịch Thần đại ca, vì sao huynh lại tốt với ta như vậy?”  



“Muội đã gọi ta là đại ca rồi, sao đại ca có thể không quan tâm săn sóc muội muội. Ngoan, nghe lời ca ca, nhắm mắt lại, ngủ một giấc đi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK