Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mấy ngày mấy đêm không ăn nửa hạt lương thực nào, hắn ta vừa đói vừa khát, cháo lại vừa thích hợp.  

 

Diệp Phong khẽ nhấp một ngụm, ăn liên tiếp mấy thìa.  

 

“Ăn chậm thôi, trong bếp vẫn còn”, Diệp bà bà cười nói, muốn đưa tay xoa mái tóc đen của hắn ta, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, bà lại chán nản thả tay xuống.  

 

“Mấy hôm trước bà rảnh rỗi buồn chán nên đã làm một bộ quần áo mới, cháu xem có vừa người không?”  

 

Diệp Phong đặt chiếc bát rỗng trong tay xuống, nhìn bộ quần áo được gấp chỉnh tề ở trên bàn, nhíu mày.  

 

“Không phải nhà chúng ta hết vải rồi sao? Bà lại đi làm việc nặng kiếm tiền ạ?”  

 

“Dù sao cũng rảnh rỗi, có chút chuyện làm cũng có thể giết thời gian”.  

 

Vành mắt Diệp Phong đỏ lên, giọng vốn đã khàn kèm theo chút nghẹn ngào và van nài.  

 

“Bà bà, cháu đủ quần áo để mặc, cơ thể bà không tốt, sau này đừng nhận làm mấy công việc nặng nhọc, bẩn thỉu ấy nữa. Bà như vậy, cháu đau lòng lắm”.  

 

“Thằng bé ngốc, áo quần cháu rách nát đến mức không thể vá thêm nữa. Bây giờ cháu đi học ở học viện Hoàng gia, tuy học viện có tặng áo quần, nhưng cháu cũng phải có một bộ áo quần thường ngày ra dáng chút chứ”.  

 

“Cháu cầu xin bà, cần áo thì cháu có thể tự mua, cơ thể bà không tốt, đừng đi nhận mấy việc đó nữa được không?”, Diệp Phong gần như là van xin.  

 

Diệp bà bà nở nụ cười miễn cưỡng.  

 

“Được, bà nghe cháu, sau này bà không nhận công việc gì nữa, để cháu nuôi là được rồi”.  

 

“Chắc cháu cũng mệt rồi, chăn giường bà đã trải sẵn cho cháu, cháu đi ngủ một giấc trước, dậy rồi tắm sau”.  

 

“Cháu không mệt, cháu đến thị trấn bốc thuốc cho bà”.  

 

Cổ họng Diệp Phong ngòn ngọt, muốn ho nhưng nhịn xuống.  

 

Nhiều chỗ trên người đau đớn đến mức hắn ta không ngồi thêm được nữa.  

 

Diệp bà bà mắt đã mù nhưng tai không điếc, song bà lại không thể làm gì, chỉ đành giục Diệp Phong đi nghỉ ngơi.  

 

Diệp Phong bỗng đứng lên, ôm chặt bụng, khàn giọng nói: “Hình như trong nhà hết thuốc rồi, cháu đến thị trấn bốc thuốc cho bà”.  

 

Nói xong, không đợi Diệp bà bà trả lời, hắn ta đã cất bước nặng nề, ra vẻ bình tĩnh rời đi.  

 

Đợi đi xa khỏi nhà tranh, Diệp Phong không nhịn thêm được nữa, phun ra máu. Hai chân hắn ta run rẩy, nhưng lại cắn răng chống đỡ cơ thể đầy vết thương rời đi, chỉ sợ Diệp bà bà phát hiện ra manh mối.  

 

Tiêu Vũ Hiên sụt sùi: “Nha đầu xấu xí, Diệp Phong bị thương nặng như vậy, hắn ta định đi đâu thế?”  

 

“Có lẽ là… tìm một nơi vắng người tự vệ sinh vết thương. Đi, đi đến nhà hắn ta xem”.  

 

“Lúc này chúng ta đi, hình như không hay cho lắm”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK