Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chỉ là một ngọn núi Vọng Hồn mà thôi, đâu cần chủ tử phải đích thân ra mặt.  

 

Trừ phi gặp phải Ma chủ, nếu không, dù võ công của Lan kỳ chủ có cao thì cũng khó thoát khỏi thiên la địa võng của chủ tử.  

 

“Cô cảm thấy bổn vương ở không giống cô à?”, giọng Dạ Mặc Uyên lạnh thêm vài phần.  

 

Cố Thanh Hy trả lời một cách đương nhiên: “Ngài ăn no rỗi việc thật mà, nếu không thì một người tàn phế như ngài có thể làm được gì?”  

 

Á…  

 

Nhiệt độ bỗng chốc hạ thấp.  

 

Thanh Phong ôm đầu.  

 

Đến nữa rồi!  

 

Nàng không chọc chủ tử nổi điên thì nhất quyết không từ bỏ mà!  

 

Ngay trước khi Dạ Mặc Uyên nổi giận, Cố Thanh Hy đã lui về sau: “Con còn nhỏ, nó sẽ bị dọa đấy, trước khi nổi giận, có phải ngài nên quan tâm đến trẻ nhỏ một chút không?”  

 

“Cô… nữ nhân này… Đứng đực ra đó làm gì, còn không mau đưa nàng trở về phòng?”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.  

 

Hết lần này đến lần khác, hắn đều bó tay với nàng.  

 

Sinh thời, hắn ghét nhất kẻ nào dám nói hai chân hắn tàn phế, vậy mà nữ nhân này lại liên tục khiêu chiến sức chịu đựng của hắn.  

 

“Ui da… ta đau bụng. Vương gia, Thanh Phong mạnh tay quá, làm ta đau bụng chết đi được”.  

 

Thanh Phong trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hai tay của mình.  

 

“Chủ tử, thuộc hạ không có!”  

 

Cậu ta còn chưa đụng vào Vương phi thì sao có thể làm đau đứa nhỏ trong bụng nàng được?  

 

“Ngươi có ý gì hả? Ý ngươi là ta giả vờ à?”  

 

“Ta…”  

 

“Ta cái gì mà ta, bụng ta đau đến sắp chết rồi đây, các ngươi có định truyền thái y không hả?”  

 

“Mau gọi thái y đến”.  

 

Dạ Mặc Uyên nắm chặt thành ghế, đến mức ván gỗ đã bắt đầu xuất hiện vài vết nứt.  

 

Nữ nhân này là tay bịp bợm hả?  

 

Tưởng hắn bị mù sao? Không thấy được Thanh Phong có đụng vào nàng không à?  

 

Giang Tuyết thầm cảm thấy may mắn.  

 

May mà hắn ta quyết định nhanh, bán rẻ Thanh Phong.  

 

Nếu không, giờ người không may là hắn ta rồi.  

 

Không, phải nói là về sau, mỗi ngày hắn ta đều sẽ gặp xúi quẩy.  

 

“Vương gia, con nói với ta rằng, nếu ngài không đi núi Vọng Hồn, nó sẽ rất đau lòng, rất đau, rất đau, đau đến mức không thở nổi”.  

 

Trên đầu mọi người lập tức xuất hiện ba đường kẻ đen.  

 

Con mới một tháng có thể thành hình được à?  

 

Lại còn đau lòng? Rõ ràng là nàng mượn cớ muốn chủ tử đi núi Vọng Hồn mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK