Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cho nên, trong lúc đang lên lớp lại làm ra chuyện bất lịch sự như vậy?  

 

Má ơi.  

 

Cố tam tiểu thư cũng to gan thật.  

 

Nhìn lại Diệp Phong dáng người gầy gò, mặt mũi thanh tú, đừng nói là bên thụ động chứ?  

 

“Cô… Cô đúng là hoang đường, tan lớp chạy quanh học viện hai mươi vòng cho ta”.  

 

“Cái gì… Lại phạt chạy?”  

 

Có lầm không đó? Hôm qua nàng vừa mới bị phạt chạy kia mà!  

 

Hơn nữa, trong lúc chịu phạt, nàng còn gặp phải sát thủ, có thể suy xét tới an toàn tính mạng của nàng một chút được không?  

 

“Phu tử, bây giờ là Thượng Quan phu tử giảng chính”, Cố Thanh Hy nhắc nhở.  

 

Một phu tử dự thính hình như quản hơi rộng rồi đấy.  

 

Nhưng Thượng Quan phu tử chậm rãi sửa sang lại chiếc áo trắng như tuyết của mình, cười nói: “Lên lớp không nghiêm túc nghe giảng, lại còn trêu đùa bạn học, hành vi này trái với thánh đức, phạt chạy bốn mươi vòng đi!”  

 

Bốn… bốn mươi vòng?  

 

Gấp đôi luôn?  

 

Cố Thanh Hy suýt chút nữa bùng nổ.  

 

Nàng quên mất bề ngoài Thượng Quan Sở trông điềm đạm dễ mến, nhưng thực chất lại là một kẻ tiểu nhân đầy gian trá.  

 

“Phu tử, học trò xin phép đi thay áo”, sắc mặt Diệp Phong hơi tái, có chút khó coi.  

 

“Đi đi!”  

 

Cố Thanh Hy cũng giơ tay: “Phu tử, áo của ta cũng bị rách mất rồi, ta cũng muốn đi thay áo”.  

 

“Không được”.  

 

Má!  

 

Thượng Quan Sở này, thật là thiên vị quá!  

 

Mọi người trong học viện cùng cười đùa.  

 

“Xem bộ dạng sốt sắng của Cố tam tiểu thư đi, lại còn muốn xem trộm Diệp Phong thay áo, haizz, uổng cho ta mấy hôm trước còn sùng bái nàng ta như vậy”.  

 

“Còn không phải sao, tài văn của nàng ta đúng là rất tốt, nhưng con người này nhìn thế nào cũng chẳng đáng tin cậy”.  

 

“Ta cảm thấy ta bị lừa rồi, ta còn nghi ngờ những bài thơ đó có phải do nàng ta sáng tác hay không”.  

 

“Một cô nương chưa xuất giá, không những xé áo của đàn ông xuống, mà còn muốn đi nhìn trộm đàn ông thay áo. Đúng là không biết xấu hổ!”  

 

Tiêu Vũ Hiên tức giận nói: “Nói gì đấy! Có giỏi thì nói lại một lần nữa ta xem!”  

 

Cố Thanh Hy cạn lời.  

 

Nàng làm gì muốn đi nhìn trộm Diệp Phong thay áo.  

 

Nàng chỉ muốn xác định xem hắn ta có phải là thiếu niên đó hay không thôi.  



“Thái Hậu nương nương giá đáo”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK