Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vẻ khó hiểu thoáng hiện trong đôi mắt trong sáng của thiếu niên.  

 

Những người trúng huyết thủ ấn chưa từng có ai sống sót.  

 

Tại sao nàng chỉ bị nội thương?  

 

Lẽ nào... nàng có nội lực?  

 

Không, trong cơ thể nàng không hề có nội lực dao động.  

 

Hơi thở mạnh mẽ càng lúc càng gần, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đó chắc chắn là đám người Lan kỳ chủ.  

 

Thiếu niên chau mày, hơi khó xử.  

 

Hắn ta chỉ có thể dẫn theo nhiều nhất một người.  

 

Cố Thanh Hy nhìn về phía Tây Nam, cuộc chiến ở đó vẫn chưa dừng lại, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, cả bầu trời như sắp bị họ đâm thủng.  

 

Cố Thanh Hy cắn răng: “Nơi này có một hang động nhỏ, sau khi ta dụ họ đi, ngươi hãy đưa hai bà cháu Diệp Phong rời đi”.  

 

Có lẽ biết thiếu niên và Diệp Phong chưa chắc sẽ đồng ý, Cố Thanh Hy cười bảo: “Yên tâm, ta sẽ không để mình bị sao đâu. Nếu bên đó đã đánh nhau kịch liệt như vậy, ta sẽ làm mồi dụ họ qua đó”.  

 

“Một mình cô có được không? Hay để họ ở lại hang động, ta đi với cô nhé?”  

 

“Những người đó rất xảo trá, nhất định sẽ chia thành nhiều nhóm. Diệp Phong bị thương quá nặng, lỡ như gặp phải họ thì chỉ có một con đường chết. Còn ta, mặc dù ta không có võ công nhưng may mắn là biết một chút khinh công. Cứ yên tâm, ta đi trước đây”.  

 

Không đợi họ đồng ý, Cố Thanh Hy đã dụ người đi mất, để lại thiếu niên và Diệp Phong lo lắng.  

 

Ở phía Tây Nam, cuộc chiến còn đang tiếp tục.  

 

Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi kẻ tám lạng người nửa cân, võ công ngang ngửa nhau.  

 

Cả đỉnh núi đâu đâu cũng là những cái hố thật sâu, dư chấn mạnh mẽ, chỉ cần đến gần sẽ lập tức hoá thành bột phấn.  

 

Ma chủ đã sắp mất kiên nhẫn.  

 

Hai người này cứ đánh mãi, đánh suốt cả đêm vẫn chưa phân được thắng bại.  

 

Nếu như tiếp tục đánh, tiểu tỷ tỷ của hắn ta có thể sẽ rời khỏi núi Vọng Hồn.  

 

Nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể sẽ đi, ma chủ không thể giữ bình tĩnh nữa.  

 

Hắn ta chậm rãi đứng lên, nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt, nói với giọng trầm thấp và trong veo.  

 

“Ôn Thiếu Nghi, ngươi nói xem sao ngươi lại kém cỏi thế nhỉ, ngay cả một tên què cũng không thắng được”.  

 

Bàn tay của Ôn Thiếu Nghi khẽ run.  

 

Hắn không thắng được, chẳng lẽ hắn ta thắng được à?  

 

Có giỏi thì hai người đánh nhau đi, để xem trong một đêm có thể phân thắng bại không?  

 

Điều khiến người ta buồn bực nhất là ma chủ không chỉ không giúp đỡ, cả đêm còn mắng võ công của hắn kém, nên tung chiêu như thế nào.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK