Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vũ Hiên bĩu môi: “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ thân bại danh liệt, nếu như cô cảm thấy nàng ta chướng mắt, ta có cách để đối phó nàng ta, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian với bọn họ? Theo ta thấy, chúng ta lấy tiền xong rồi đi có hơn không”.

 

Cố Thanh Hy bắt chéo chân, nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ e là ngươi sẽ không có cơ hội rồi”.

 

“Ý gì?”, chẳng lẽ cho rằng hắn ta không đối phó nổi một thứ nữ?

 

Dịch Thần Phi hảo tâm giải thích: “Cố thừa tướng coi trọng sĩ diện, trước đó ngũ di nương và ngũ tiểu thư cho dù đã làm những chuyện đi quá giới hạn, nhưng những chuyện đó không hề ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, lần này bất kể là tiền bạc hay là việc danh dự bị huỷ đều khiến Cố thừa tướng mất sạch cả sĩ diện, Cố thừa tướng chắc chắn sẽ không để cho bọn họ tiếp tục ở lại bên cạnh mình nữa”.

 

“Cái gì? Chẳng lẽ ông ta còn muốn giết cả nữ nhân và con gái của mình sao?”

 

“Ngũ di nương trước giờ có thể được cưng sủng chỉ bởi vì bề ngoài của bà ta giống với thanh mai trúc mã đã qua đời của Cố thừa tướng nhất, cho nên Cố thừa tướng mới nhẫn nhịn bà ta nhiều lần như vậy, nhưng có giống hơn nữa thì rốt cuộc cũng không phải là cùng một người, đợi khi Cố thừa tướng tỉnh ngộ ra thì ngũ di nương cũng sẽ mất hết sủng ái, không còn tác dụng gì, bây giờ Cố thừa tướng có lẽ đã khôi phục lại lý trí rồi”.

 

Tiêu Vũ Hiên nuốt nước bọt: “Cho nên… Cố thừa tướng thực sự muốn giết bọn họ?”

 

“Theo ta thấy, Cố thừa tướng sẽ không giết bọn họ, nếu như giết thì ông ta sẽ phải gánh chịu tiếng xấu là giết con”.

 

Tiêu Vũ Hiên ném một ánh mắt khinh bỉ cho hắn ta, chu miệng nói: “Nói nửa ngày, chẳng khác gì không nói”.

 

“Mặc dù không giết bọn họ, nhưng… có lẽ sẽ nhốt bọn họ đến một chỗ nào đó xa xôi hẻo lánh, giam cầm cho đến chết”.

 

“Nói cứ như ngươi chính là Cố thừa tướng vậy”.

 

Dịch Thần Phi chỉ cười không nói.

 

Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn Dịch Thần Phi.

 

Bên cạnh có một người đàn ông vừa thông minh vừa đẹp trai đi cùng, hình như… cũng không tệ.

 

“Ai ở trên nóc nhà?”

 

Không biết là ai quát lên một câu, hạ nhân của phủ thừa tướng lập tức bao vây bọn họ lại.

 

Tiêu Vũ Hiên thoáng biến sắc: “Không hay rồi, có cần bỏ chạy không?”

 

Cố Thanh Hy liếc mắt khinh bỉ.

 

Đến đây là để đòi tiền, chạy rồi thì còn đòi cái gì nữa?

 

Vứt cọng cỏ đuôi chó trong miệng đi, Cố Thanh Hy chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người của phủ thừa tướng.

 

“Cố Thanh Hy, ngươi đến đây làm gì?”, Cố Sơ Lan thoáng biến sắc.

 

Mặc dù nàng ta trông vô cùng nhếch nhác nhưng nàng ta cũng không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy.

 

Sắc mặt của tất cả mọi người trong phủ thừa tướng đều rất khó coi, nhất là Cố thừa tướng.

 

Dù Cố Thanh Hy đã giành được vị trí đầu, nhưng nàng cũng cắt đứt quan hệ với phủ Thừa Tướng, hơn nữa nàng cũng là nữ nhi mà ông ta ghét nhất.

 

“Chẳng lẽ bà quên rằng bà còn nợ ta năm mươi vạn lượng bạc sao, ta đến đây đương nhiên là để đòi nợ rồi”.

 

Dứt lời, Cố Thanh Hy nhẹ nhàng nhảy xuống từ nóc nhà, động tác tựa như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch, nhẹ nhàng tung người nhảy một cái đã nhanh nhẹn đáp xuống đất.

 

Nóc nhà cao mấy mét, dù là một người đàn ông cao to cũng chưa chắc nhảy xuống được.

 

Nhưng nàng lại nhảy xuống dễ dàng như thế.

 

Nàng có bản lĩnh như thế từ bao giờ?

 

Ngũ di nương nói với giọng điệu gần như cầu xin: “Tam tiểu thư, trước kia là chúng ta sai, chúng ta không nên bắt nạt cô, cô có thể rộng lượng đừng so đo với muội muội cô không”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK