Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Thanh Hy mở ra, chữ viết và bản đồ trên thiệp mời nhòe nhoẹt.  

 

Nụ cười của nàng cứng đờ: “Sao lại nhòe rồi?”  

 

“À, có lẽ lần trước ta tắm suối nước nóng, không cẩn thận ngâm nó trong nước”.  

 

“…”  

 

“Không có bản đồ, sao chúng ta đi Đan Hồi Cốc, ngươi còn nhớ lối vào Đan Hồi Cốc không?”  

 

Ma chủ tránh né ánh mắt, không tự tin nói: “Chuyện đó… chắc là nhớ, trước kia ta đã nghiêm túc nghiên cứu đường đi”.  

 

“Được, vậy ngươi dẫn ta đi, bây giờ chúng ta đi luôn”.  

 

“Bây giờ?”  

 

“Phải, sao hả, ngươi còn chuyện gì khác sao?”  

 

“À… không có”.  

 

Ma chủ xác định phương hướng, dẫn Cố Thanh Hy đi về phía trước.  

 

Đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy dừng lại, chỉ vào cây dương ở bên cạnh: “Đợi đã, có phải chúng ta đi vòng trở lại rồi không?”  

 

“Chắc không đâu, trên núi này rất nhiều chỗ trồng cây dương”.  

 

Cố Thanh Hy cầm dao khắc một kí hiệu lên thân cây.  

 

“Ngươi nghiêm túc dẫn đường, đừng vòng trở về nữa”.  

 

“Ồ… được…”  

 

Lại đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy đã vô cùng mệt, nhưng nàng lại nhìn thấy cây dương mà mình đã làm ký hiệu lúc nãy.  

 

Cố Thanh Hy sa sầm mặt, chỉ vào cây dương.  

 

“Có nhìn thấy không, chúng ta lại vòng trở về rồi, rốt cuộc ngươi có biết đường không?”  

 

“Kỳ lạ, rõ ràng ta đi theo bản đồ đến Đan Hồi Cốc, sao lại vòng trở về, chẳng lẽ trên ngọn núi này có trận pháp?”  

 

“Nơi này hẳn vẫn còn nằm trong ranh giới của Ma tộc, có trận pháp hay không, không phải ma chủ là người rõ nhất sao?”  

 

“Ma chủ nhiều việc như vậy, đâu thể chuyện gì cũng biết được”.  

 

Cố Thanh Hy dò tìm kỹ một phen, nói: “Kỳ lạ, không có trận pháp, ngươi lạc đường rồi phải không?”  

 

“Sao có thể, bản tọa là ai chứ, chỉ một Đan Hồi Cốc nho nhỏ, sao bản tọa có thể lạc đường được”.  

 

“Ngươi nhớ kỹ lại xem rốt cuộc Đan Hồi Cốc nên đi hướng nào”.  

 

Nàng đã lãng phí cả một ngày ở đây, không thể lãng phí thời gian thêm nữa.  

 

Ma chủ vắt hết óc, cố gắng nhớ lại, cuối cùng vỗ đùi: “Đi về hướng này”.  

 

“Ngươi chắc chứ?”, vì sao nàng cảm thấy không đáng tin lắm.  

 

“Chắc chắn, vừa rồi là ta nhớ lầm nên mới đi ngược hướng”.  

 

“Tư Mạc Phi, ngươi tốt nhất đừng nên đi lạc nữa, ta không có nhiều thời gian đi lòng vòng với ngươi. Tiểu Cửu Nhi”.  

 

Cố Thanh Hy huýt sáo, Tiểu Cửu Nhi lập tức hóa thành một con mãng xà khổng lồ, chớp đôi mắt to như chuông đồng, cười ngây ngô làm nũng, cúi mình xuống dưới chân Cố Thanh Hy.  

 

Cố Thanh Hy nhảy vọt lên, trèo lên lưng Tiểu Cửu Nhi, vẫy tay với ma chủ.  

 

“Lên đây đi, Tiểu Cửu Nhi tốc độ nhanh”, đừng nói là nàng đang vội, cho dù nàng không vội, cứ tiếp tục đi như vậy, hai chân nàng cũng tàn phế mất.  

 

Ma chủ không khách sáo, bóng người lóe lên, nháy mắt đã ngồi trên lưng Tiểu Cửu Nhi.  

 

“Thú cưỡi này có vẻ không tệ, ngày mai bản tọa cũng đi thu phục một con rắn xấu xí về làm thú cưỡi”.  

 

“Xì xì xì…"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK