Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thấy hắn ta định lên tiếng, Cố Thanh Hy nhanh chóng bịt miệng hắn ta lại: “Đi đi đi, chúng ta quay lại bằng mật đạo cũ”.

 

Ban đầu nàng không định dẫn hắn ta theo, nhưng hắn ta một mực muốn đi.

 

Hơn nữa hắn ta còn dẫn nàng đi qua mật đạo thẳng đến hành cung của ma chủ giống như đi dạo trong nhà của mình.

 

Càng đi với hắn ta, nàng càng nghi ngờ thân phận của hắn ta.

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc hắn ta có thể có thân phận gì.

 

Thấy hắn ta không có ác ý nên nàng vẫn cứ dẫn theo.

 

Cố Thanh Hy cất cỏ Địa Ngục vào nhẫn không gian, thầm thở phào một hơi thật dài trong lòng.

 

Có cỏ Địa Ngục, dung mạo của nàng sẽ khôi phục nhanh thôi.

 

Khi ma chủ nhìn thấy nhẫn không gian, đôi mắt xanh nhạt lười biếng của hắn ta sáng rực lên.

 

“Nhẫn không gian của Tu La Môn”.

 

“Đệ biết Tu La Môn à?”

 

Nhẫn không gian là của Dịch Thần Phi đưa cho nàng.

 

Lẽ nào Dịch Thần Phi cũng là người của Tu La Môn?

 

Hoặc là...

 

Dịch Thần Phi chính là người được gọi là Thanh tông chủ?

 

Nghĩ đến dáng người và võ công của hai người họ, Cố Thanh Hy càng khẳng định hơn.

 

“Ta cũng biết một chút”.

 

“Ồ... Vậy đệ nói cho ta biết môn chủ Tu La Môn là người như thế nào với?”

 

“Nàng ta sao... Một người rất cố chấp, vì cái mà nàng ta gọi là sứ mệnh, dù là núi đao biển lửa, nàng ta cũng xông vào mà không thèm chớp mắt”.

 

“Sứ mệnh? Sứ mệnh gì cơ?”

 

“Nói chung là vì cứu tộc nhân của nàng ta, có điều... nàng ta đã thất bại, sau đó biến mất hoàn toàn”.

 

Nàng không muốn quan tâm những chuyện vô bổ này, nhưng không biết tại sao lòng nàng lại buồn phiền, không biết có phải vì Phù Quang hay không.

 

“Thất bại, biến mất? Có nghĩa là gì?”

 

“Nghĩa là chết chứ gì”.

 

“Ồ... Giang hồ đồn rằng nàng ta chỉ mất tung tích, không ai dám khẳng định nàng ta đã chết, sao đệ lại biết nàng ta đã chết?”

 

“Bởi vì... nàng ta bị ma chủ giết chết”.

 

Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy hơi cứng đờ.

 

Nàng trầm giọng hỏi: “Sao đệ lại biết?”

 

“Ta đoán”.

 

Ma chủ ngẩng đầu lên, một nụ cười khiến người ta chìm đắm hiện lên trên khuôn mặt đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, hắn ta nhanh chóng bước ra ngoài cửa.

 

Cố Thanh Hy sờ lên ngực, nơi đó đau nhói một cách không thể hiểu được.

 

Ngay cả đầu nàng cũng đau như búa bổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK