Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tại sao hắn ta có thể chịu đựng khi Cố Thanh Hy lau nước mũi lên người mình?  

 

Liễu Nguyệt và Vu Huy che mặt.  

 

Quá mất mặt.  

 

Hôm nay lão đại uống nhầm thuốc hả?  

 

Liễu Nguyệt nháy mắt ra hiệu, gọi: “Lão đại, cô mau đứng lên đi, cô thích trâm cài tóc loại nào, ta sẽ tặng cho cô. Đừng nói là một cây trâm bạch ngọc, dù là một trăm cây, ta cũng sẽ tặng cho cô”.  

 

Vu Huy tiếp lời: “Đúng vậy, dù có khuynh gia bại sản ta cũng sẽ tặng trâm cài tóc tốt nhất thiên hạ cho cô, cô mau đứng dậy đi”.  

 

Cố Thanh Hy rất muốn vá miệng hai người họ lại.  

 

Trâm cài tóc mà họ tặng có thể giống với cây trâm trong tay Thượng Quan phu tử à?  

 

Càng như vậy, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, tiếng khóc cũng càng lớn: “Phu tử, ngài nể tình ta đã thức trắng ba ngày hai đêm và có thái độ thành khẩn mà đưa trâm cài tóc cho ta trước đi, ngài là phu tử tốt nhất thiên hạ, ta van xin ngài đấy”.  

 

Cố Thanh Hy càng ôm càng lên cao, lần này không còn ôm bắp chân nữa mà là ôm đùi, tới đùi còn lên cao nữa.  

 

Thượng Quan Sở giật mình, vội vàng đẩy nàng ra, cố gắng tránh xa nàng.  

 

Tiếp xúc thân mật thế này khiến hắn ta cực kì không quen.  

 

Nhưng Cố Thanh Hy như thuốc cao da chó, dù hắn ta có làm thế nào cũng không đẩy ra được.  

 

Ở đây có rất nhiều người đang nhìn.  

 

Hơn nữa Cố Thanh Hy vừa mệt mỏi, vừa tủi thân, vừa đau lòng.  

 

Hắn ta mềm lòng: “Nhưng ta đã nói chỉ có người giành hạng nhất mới được nhận trâm bạch ngọc”.  

 

“Ngài nhìn kìa, ngoại trừ truyện của ta được yêu thích nhất thì còn ai có thể so với ta không? Hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta. Nếu sau này hạng nhất không phải của ta, ta cũng có thể trả trâm bạch ngọc lại cho người đó”.  

 

Nàng đã lấy được trâm bạch ngọc mà vẫn có thể nôn ra cho người khác?  

 

 

 

Lời này ai tin được?  

 

Khi thấy Cố Thanh Hy lại định làm nũng, Thượng Quan Sở vội vàng bảo: “Nhưng truyện của cô vẫn chưa viết xong”.  

 

“Việc này thì dễ, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi, ta sẽ viết từ từ cho xong. Dù sao đây cũng là truyện dài, trong vòng vài ngày cũng không thể viết xong được đúng không? Nhưng nếu ta tiếp tục thức trắng thêm vài ngày nữa, ta sợ mình còn chưa viết xong truyện đã chết trước”.   

 

Thượng Quan Sở không cầm được nhìn về phía bụng của nàng.  

 

Có lẽ người khác không biết nàng đang mang thai.  

 

Nhưng hắn ta biết.  

 

Có thể kiên trì đến bây giờ đã là giới hạn của nàng.  

 

Nếu còn tiếp tục gắng gượng, e rằng đứa bé trong bụng nàng cũng sẽ không giữ được.  

 

Dạ Mặc Uyên đã nhiều lần phái người đến yêu cầu nàng nghỉ ngơi, không được phép viết tiếp.  

 

Nếu nàng tiếp tục viết, chỉ sợ Dạ Mặc Uyên sẽ đích thân tới đây.  

 

Điều quan trọng nhất là...  

 

Vốn dĩ hắn ta muốn tặng cây trâm này cho nàng...  

 

“Thượng Quan phu tử, ngài nhìn ánh mắt đáng thương của ta đi mà, Thượng Quan phu tử...”  

 

Cố Thanh Hy nắm tay hắn ta quơ qua quơ lại.  

 

Tay áo hắn ta dính nước mắt và nước mũi của nàng, Thượng Quan Sở khẽ cau mày.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK