Cũng không biết có phải Thanh Phong tức giận đến mức đầu óc choáng váng rồi không.
Vấn đề ngu ngốc như thế mà cũng hỏi, không thấy Vương phi còn đang mang thai con của Vương gia à.
Thanh Phong sợ hãi: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ biết lỗi rồi”.
“Cứ cho nàng nghịch đi, dù sao nàng cũng không còn bao nhiêu thuốc để nghịch nữa rồi”.
Đợi nghịch xong, đương nhiên nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn.
“Vâng…”
Bảy ngày liên tục, trong phủ thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ, Dạ Mặc Uyên bị làm ồn đến mức đau đầu, còn thấy đau tim nữa.
Tiếng nổ ngày đêm không ngừng vang, giống như những quả bom không hẹn giờ vậy.
Thứ nhất, hắn bị làm ồn đến mức không ngủ được.
Thứ hai, hắn sợ sức khoẻ của Cố Thanh Hy không chịu nổi.
Một người mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, sao có thể chịu được chứ.
Hôm nay, lại có một tiếng nổ lớn vang lên.
Thanh Phong cúi đầu thật thà bẩm báo: “Chủ tử, Vương phi làm nổ sụp một góc của Noãn Các rồi, Vương phi không bị làm sao cả, có điều bị hun đen cả mặt. Lửa ở phía Đông Bắc của Noãn Các đã được dập tắt”.
“Rốt cuộc nàng đã mua bao nhiêu dược liệu, tại sao đến bây giờ vẫn chưa sử dụng hết?”
“Cái này… Vương phi mua rất nhiều, nhưng theo lượng dùng của Vương phi thì đáng lẽ đã sử dụng hết rồi mới đúng”.
“Ba ngày trước ngươi cũng nói với bản vương là có lẽ Vương phi đã sử dụng hết thuốc rồi”.
Thanh Phong khổ sở nói: “Chủ tử, Vương phi có nhẫn không gian, có lẽ trong đó vẫn còn dược liệu, nhưng chắc cũng gần sử dụng hết rồi, thuộc hạ thề từ sau khi ngài ra lệnh, trong phủ không có ai đưa dược liệu gì cho nàng nữa cả”.
“Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Vương phi đang có thai, các ngươi lại cho nàng luyện đan cả ngày, nàng có thể chịu đựng được ư? Nàng xảy ra chuyện cũng được, nhưng lỡ như đứa trẻ trong bụng nàng xảy ra chuyện thì sao?”
“Chủ tử, thuộc hạ có khuyên nhủ rồi, nhưng Vương phi nương nương nói Vương gia giam lỏng nàng, là nàng đã làm sai, nàng muốn trừng phạt bản thân, cho nên mới đóng cửa trong phòng luyện đan không ra ngoài”.
Chủ tử rõ ràng là lo lắng cho Vương phi, còn nhắc tới đứa nhỏ làm gì, cậu ta đâu có mù.
Dạ Mặc Uyên: “…”
Đây không phải trừng phạt nàng.
Đây là đang trừng phạt hắn.
Nàng cố ý, cố ý ép hắn chủ động đi tìm nàng, như thế trong trận chiến tranh lạnh này, nàng sẽ toàn thắng.
Sao nữ nhân này lại giày vò người khác thế.
“Chủ tử, vậy ngài muốn đích thân đi gặp Vương phi không?”
“Không đi”.
Vẽ hắn thành một người nằm dưới, còn cùng với một nữ nhân vừa xấu vừa béo vừa lùn, thậm chí còn lan truyền bức vẽ đó khắp Đế Đô.
Mãi đến bây giờ vẫn có rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn.
Hắn còn chưa trút được cơn giận này đây.