Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dạ Mặc Uyên nhìn Thanh Phong chằm chằm, gân xanh trên tay nổi lên.  

 

“Bức chân dung là do vương phi truyền đi, người quạt gió thêm củi có Tu La Môn, Thiên Phần tộc và cả Hoàng Thượng. Thuộc hạ có tội, thuộc hạ sẽ đi bắt hết tất cả những người bàn tán lại”.  

 

“Cả đế đô đều đã biết, ngươi định bắt hết sao?”  

 

Thanh Phong tủi thân cúi đầu.  

 

“Kế hoạch đối phó Thiên Phần tộc thực hiện trước thời hạn, còn Tu La Môn... Tiết lộ vị trí tổng bộ của Tu La Môn cho Thiên Phần tộc”.  

 

“Vâng...”  

 

“Còn tiểu hoàng đế nữa, bản vương thấy hắn đang rất rảnh, nếu đã rảnh rỗi như thế thì để hắn bận rộn thêm đi. Triệu tập tất cả thuộc hạ, truyền lệnh xuống, ai dám giúp tiểu hoàng đế là đang đối đầu với bản vương”.  

 

Thanh Phong thấp thỏm đáp: “Chủ tử, nếu triệu tập tất cả thuộc hạ, chỉ sợ... chỉ sợ Dạ Quốc sẽ không ngăn cản được những đợt tấn công liên tiếp của Hoa Quốc”.  

 

Mặc dù những thuộc hạ đó đều là thuộc hạ yếu nhất của chủ tử, nhưng thuộc hạ yếu nhất cũng là tướng lĩnh được Hoàng Thượng nể trọng nhất.  

 

“Đây là việc ngươi nên quan tâm sao? Việc ngươi cần quan tâm bây giờ là giữ được cái đầu trên cổ ngươi. Nếu không giải quyết được chuyện này thì ngươi tự đem đầu mình tới gặp ta”.  

 

“Vâng... Thuộc hạ sẽ đi giải quyết ngay lập tức”.  

 

Thanh Phong vội vàng rời đi, Giáng Tuyết nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, tiết lộ vị trí tổng bộ Tu La Môn cho Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc nhất định sẽ tấn công Tu La Môn. Đây... Dù sao Tu La Môn cũng là Ngọc tộc, để lấy được năm viên Long Châu, chúng ta phải dựa vào Ngọc tộc, cứ thế đắc tội có thể...”   

 

“Ngươi là chủ tử hay bản vương là chủ tử?”  

 

“Thuộc hạ đã vượt giới hạn, xin chủ tử trách phạt”.  

 

“Lát nữa đi nhận tám mươi trượng”.  

 

“Vâng”.  

 

Dạ Mặc Uyên nổi giận đập một phát, chiếc bàn gỗ nặng năm mươi cân lập tức bị hắn đập gãy.  

 

Tu La Môn...  

 

Họ rảnh rỗi đi góp vui làm gì?  

 

Ban đầu Dạ Mặc Uyên chỉ nghi ngờ Ngọc tộc và Tu La Môn có quan hệ với Cố Thanh Hy. Bây giờ hắn đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm Cố Thanh Hy không chỉ có quan hệ với họ, hơn nữa còn là quan hệ không cạn.  

 

Hoặc là Cố Thanh Hy đã qua lại với Dịch Thần Phi từ lâu, vậy nên từ đầu Dịch Thần Phi mới có thể cưng chiều và giúp đỡ nàng như vậy.  

 

Nghĩ tới đây, Dạ Mặc Uyên lạnh giọng hỏi: “Cố Thanh Hy đâu rồi, nàng ấy đang làm gì?”  

 

“Vương phi bảo mấy ngày nay ngủ không ngon, bây giờ người ấy đang ngủ ở Noãn Các, còn dặn dò mọi người không được làm phiền”.  

 

Ngoài phòng vang lên giọng nói lo sợ của hạ nhân: “Vương... Vương gia, bên ngoài vương phủ bị một đám nữ nhân vừa xấu vừa béo vừa thấp bao vây. Họ la hét yêu cầu được vào phủ làm thị nữ, xin vương gia giữ họ lại”.  

 

“Đuổi hết ra ngoài cho ta”.

 

“Đã... Đã đuổi rồi ạ, nhưng không đuổi được”.  

 

“Không đuổi được thì bắt lại hết, đánh năm mươi hèo sau đó ném ra ngoài”.  

 

“Vâng...”  

 

Hạ nhân tái mặt.  

 

Năm mươi hèo thì chẳng phải là muốn đánh chết người ư?  



Vương gia nổi giận thật rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK