Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An tam công tử còn chưa dứt lời, Giáng Tuyết đã giơ tay lên chém đầu hắn ta.  

 

“Sau này ai dám bất kính với vương phi, đây sẽ là kết cục”, Giáng Tuyết cảnh cáo.  

 

Mọi người đều kinh hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch.  

 

Đám hạ nhân phủ An Quốc Công nơm nớp lo sợ, nổi giận không được, không nổi giận cũng không được, chỉ có thể đứng co ro ở đó.  

 

Dạ Mặc Uyên đã dùng người mình chặn tầm mắt Cố Thanh Hy khi Giáng Tuyết ra tay giết An tam công tử, để nàng không nhìn thấy cảnh tượng máu me này.   

 

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng lên tiếng: “Về nói với An quốc công, trước khi báo thù cho con mình thì nên đếm thật kĩ phủ An Quốc Công có bao nhiêu cái đầu”.  

 

Những lời của hắn không cần nói cũng đủ hiểu, nếu An quốc công muốn báo thù cho nhi tử của mình thì hắn sẽ giết sạch tất cả mọi người trong phủ An Quốc Công.  

 

Giọng điệu này quá ngông cuồng.  

 

Đó là nhi tử của An quốc công, hắn nói chém là chém, không nể mặt chút nào, hơn nữa còn ra tay ngay trong thành Đế Đô.  

 

Điều quan trọng nhất là An quốc công được Hoàng Thượng mời đến, hành động này rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt Hoàng Thượng.  

 

“Ra ngoài chơi lâu quá nên quên mất đường về nhà rồi à, sao còn không mau về nhà?”  

 

Cố Thanh Hy bất đắc dĩ cười, để mặc hắn kéo bàn tay nhỏ của mình trở về trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ của mọi người.  

 

Trong phủ Dạ Vương.  

 

Không biết Dạ Mặc Uyên đã cho người chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn ngon từ khi nào. Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, có khoảng hai mươi tám món, tất cả đều là món nàng thích, có thể thấy được Dạ Mặc Uyên rất chu đáo.  

 

Sau chuyến đi xóc nảy, nàng đã đói bụng cồn cào, lập tức bất chấp cầm đũa ăn ngốn nghiến.  

 

Tiểu Cửu Nhi quấn trên cổ tay nàng vừa ngửi thấy mùi thịt thì nhảy cẫng lên, tham lam nhìn bàn đầy đồ ăn.  

 

Cố Thanh Hy thấy nó há miệng bèn xách đuôi nó lên: “Chủ nhân đang ăn cơm, rắn không được chen vào”.  

 

“Xì xì... Chủ nhân, người ta đói bụng”.  

 

“Ngươi nói cho ta nghe xem có ngày nào mà ngươi không đói bụng không?”  

 

“Nhiều đồ ăn thế mà, cô ăn không hết đâu, cho người ta một miếng đi, nhìn ánh mắt đáng thương của ta này”.  

 

“Cút đi, đừng có giả vờ ngây thơ đáng thương”.  

 

Cố Thanh Hy thẳng tay ném nó ra ngoài.  

 

Từ khi rời khỏi Ngọc tộc, nàng chưa được ăn một miếng thịt nào, tất cả đều vào bụng nó.  



Tất cả bạc nàng mang theo cũng mua thịt cho nó hết, ngay cả quần áo và trang sức của nàng cũng cầm cố để mua thịt, đến nỗi nàng phải bỏ ra mấy văn tiền mua bừa một bộ quần áo vải thô mặc, còn bị người khác tưởng là bần nữ nông gia đùa bỡn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK