Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm mươi vạn lượng bạc này là số tiền duy nhất còn sót lại của bọn họ, không đến lúc quan trọng nhất thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra, lại càng không thể lấy ra, lần này quả thực là bị con đĩ Cố Thanh Hy kia chọc tức, mới trúng phải kế của nàng, đến mức phải thua sạch như vậy.

 

Nhưng những lời này bọn họ làm sao dám nói với Cố thừa tướng. Ngũ di nương thút thít nói: “Lão gia, ta cũng mãi sau này mới biết, hoá ra phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc này cho chúng ta. Lão gia minh giám, chúng ta có đến mười lá gan thì cũng không dám dối gạt lão gia, khi ta biết được phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc thì ta đã định tặng cho lão gia rồi, nhưng chẳng ai ngờ tam tiểu thư từ đâu mà biết được trong tay Lan Nhi có năm mươi vạn lượng bạc, rồi lừa lấy sạch”.

 

“Cha, con gái biết sai rồi, người tha thứ cho con gái có được không”.

 

Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Nói đúng là dễ nghe, sau này mới biết? Nếu như không xảy ra sự việc lần này chỉ sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không có cái sau này chứ hả? Trương lão đã chết bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ông ta nhảy từ dưới đất lên để lại đưa năm mươi vạn cho các ngươi à”.

 

Nghe vậy, Cố Sơ Lan vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, là…”.

 

“Bốp…”.

 

Cố thừa tướng vung tay tát cho Cố Sơ Lan một bạt tai thật mạnh, sức lực kia mạnh đến nỗi răng của Cố Sơ Lan muốn rụng cả ra.

 

Cùng với cái bạt tai kia là một tràng chửi mắng như tát nước của Cố thừa tướng.

 

“Đủ rồi, đừng tưởng là ta không biết mẹ con hai người mấy năm này đã làm ra những chuyện gì, có một số việc ta có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ các người lại dám dở trò ngay trên đầu ta, các người coi ta là kẻ ngu hay sao?”

 

Cố Sơ Lan bị doạ cho cả người phát run, bàn tay ôm chặt lấy miệng.

 

Ngũ di nương giật mình kinh hãi.

 

Bà ta trước giờ chưa từng thấy Cố thừa tướng nổi giận như thế.

 

Thấp thoáng, trong lòng bà ta còn nổi lên một dự cảm không lành.

 

Quả nhiên Cố thừa tướng càng mắng thì cơn tức càng tăng: “Ta đã từng cảnh cáo rất nhiều lần rồi, đã mất đi sự trong sạch thì đừng có gây chuyện, ngươi lại không nghe, cứ phải rêu rao khắp nơi gây sự chú ý, bây giờ để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết ngũ tiểu thư của phủ thừa tướng đã làm những chuyện xấu hổ với đám lưu manh du côn, đến hoàng thượng cũng biết đến việc này, bộ mặt già này của ta đúng là đã bị các ngươi làm cho mất sạch cả sĩ diện rồi”.

 

Ngũ di nương run rẩy nói: “Lão gia, Lan Nhi là bị người ta gài bẫy hãm hại”.

 

“Ta mặc kệ nó có phải bị gài bẫy hãm hại hay không, ta chỉ biết sĩ diện của phủ thừa tướng này mất sạch vì nó rồi, nếu không phải vì nó, Vân Nhi sao có thể bị huỷ đi tư cách tham gia trận chung kết của đại hội đấu văn? Có một đứa con gái không biết xấu hổ như ngươi, đúng là vết nhơ của phủ thừa tướng”.

 

Ngũ di nương và Cố Sơ Lan hốt hoảng ngẩng đầu.

 

Lão gia (cha) nói vậy là có ý gì?

 

Chẳng lẽ… ông ta muốn giết Lan Nhi?

 

Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông ta có lẽ không đến mức tuyệt tình như vậy chứ?

 

Ngũ di nương bò đến trước mặt thừa tướng, kéo ống tay áo của ông ta, vừa khóc vừa cầu xin, những giọt nước mắt kia tựa như đê vỡ tràn ra, khiến người nhìn không nỡ phải ngoảnh mặt quay đi.

 

“Lão gia, sự việc trong sạch của Lan Nhi bị truyền ra bên ngoài chắc chắn là có người cố tình gây ra, xin lão gia tha cho Lan Nhi một lần, thiếp thân nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, tuyệt đối không để nó lại làm ra những việc đồi phong bại tục nữa”.

 

Trên xà nhà, Dịch Thần Phi bật cười nhưng lại đẹp đến nao lòng: “Cô đến đây để đòi tiền hay là đến đây để xem trò vui vậy?”

 

Cố Thanh Hy miệng ngậm cỏ đuôi chó nở nụ cười đầy vẻ lười nhác nói: “Cái này ấy à, thiên cơ không thể tiết lộ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK