Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Không nhìn thấy vách núi đang rung chuyển sao?  

 

Nếu chỉ có vài con, sao cả vách núi có thể rung lắc thế được?  

 

“Ngươi vào xem rồi giúp đi”.  

 

“Tốt nhất là hắn chết trong đó luôn đi, còn khuya ta mới giúp hắn”.  

 

Cố Thanh Hy cạn lời, sải bước cẩn thận đi vào trong hang động.  

 

“Ôi tiểu tỷ tỷ, đợi ta với, trong đó nguy hiểm lắm, ta mở đường cho tỷ”.  

 

Cố Thanh Hy đi thẳng vào về phía trước, nàng cũng lười đáp lại hắn ta.  

 

Trong hang động nhỏ hẹp, khắp nơi đều là thi thể động vật, mùi máu tanh khiến nàng buồn nôn.  

 

Ma chủ ghét bỏ nói: “Ôi trời, toàn là tứ chi bị cụt thế, Dạ Mặc Uyên giết chóc mà không có nghệ thuật gì cả, nếu là ta thì thi cốt gì đó cũng biến mất luôn rồi, để tỷ của ta đỡ phải khó chịu khi nhìn”.  

 

“Nhưng xong hết rồi!”  

 

Chỉ biết nói, không biết làm, lúc nãy bảo hắn ta vào trong xem thử thì không chịu vào.  

 

Cố Thanh Hy tiếp tục đi vào trong.  

 

Những chỗ nàng đi qua gần như đều phải giẫm qua thi thể.  

 

Cuối cùng, ma chủ không nhìn nổi nữa, ôm eo của Cố Thanh Hy, trực tiếp bay qua.  

 

Khi họ dừng lại thì nhìn thấy người đàn ông cả người dính đầy máu phía trước.  

 

Người đó không ai khác, chính là Dạ Mặc Uyên.  

 

Chỉ là hai mắt Dạ Mặc Uyên đầy tơ máu, cơn giận ngút trời, đánh một chưởng về phía ma chủ.  

 

“Buông phu nhân ta ra”.  

 

Dạ Mặc Uyên lại đánh nhau với ma chủ.  

 

Cố Thanh Hy xoa huyệt thái dương đang đau đớn, nàng cũng đã quen với phản ứng của hai người này rồi.  

 

Nàng nhìn kỹ lại mọi thứ trong động.  

 

Thi thể nằm dưới đất đa số là ma thú cấp một và hai, khó mà tưởng tượng, một mình Dạ Mặc Uyên đã giết nhiều ma thú như vậy bằng cách nào.  

 

Lúc vừa bước vào động thì cứ cảm thấy rất hẹp nhưng bên trong lại như có động thiên khác, địa hình trở nên khá rộng rãi.  

 

Trên vách đá có những lỗ nhỏ, mấy lỗ này đều thông với nhau.  

 

Cố Thanh Hy dừng trước một vách đá.  

 

Trên vách lại có một cánh cửa bằng đá, cánh cửa nặng khoảng vạn cân, không phải thứ mà sức người thường có thể dịch chuyển.  

 

Mà trên cánh cửa đá có một vết lõm hình núi Kiếm Hình.  

 

Cố Thanh Hy suy nghĩ, chợt lấy dao găm hình dạng núi Kiếm Hình ra.  

 

Nàng lấy con dao găm này từ chỗ ông nội “nuôi” lúc còn ở sơn trang Thu Phong, khi ấy nàng chỉ nghĩ con dao găm này có hình dáng y hệt núi Kiếm Hình mà thôi.  

 

Bây giờ xem kỹ thì có lẽ đây chính là chìa khóa cánh cửa đá.  



Người Thiên Phần tộc đã đuổi kịp, mở miệng tức giận mắng: “Này, con ranh, ngươi dám giết hại trưởng lão Thiên Phần tộc, để mạng lại đây”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK