“Không có quan hệ gì cả, chỉ không muốn ngươi lấy được chuông Phá Hồn mà thôi!”
“Tốt lắm, thất quỷ Âm Sơn sẽ nhớ kỹ món nợ này, ngươi cứ chờ sự trả thù điên cuồng của chúng ta đi”.
Ánh mắt Từ Tam Nương lóe lên tia hung ác, ả trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy và thiếu niên, trong mắt tràn đầy oán hận. Cuối cùng, không biết nghĩ đến điều gì đó, ả cứ thế rời đi trong cơn phẫn nộ.
Ả vừa đi, thiếu niên lập tức che ngực, lần nữa phun ra một ngụm máu. Hai chân hắn ta không gượng nỗi nữa, nhanh chóng quỳ sụp xuống, dường như chịu đựng điều gì đó cực kỳ đau đớn.
“Ngươi không sao chứ?”
Cố Thanh Hy ném bao hạt dưa sang một bên, rồi bước đến bên cạnh hắn ta.
“Soạt…”
Hai tay thiếu niên hóa thành trảo, nắm lấy phần còn sót lại của cây đàn đen chĩa thẳng vào cổ họng nàng, lạnh lùng nói: “Giao chuông Phá Hồn ra đây!”
“Lục phủ ngũ tạng của ngươi đều bị trọng thương, nếu không điều trị cho thật tốt thì có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Vừa khéo, ta có thuốc để trị cho ngươi…”
“Giao chuông Phá Hồn ra đây”.
“Không phải ta không giao, mà lại có thêm một đám người tìm đến, ngươi nhìn đi!”
Cố Thanh Hy chỉ ra xa, ở đó có khoảng 50 – 60 người đang tiến đến và có ý định bao vây bọn họ.
Thiếu niên chống người, cắn răng đứng dậy, cơ thể gầy gò đứng thẳng tắp, lạnh lùng đối mặt với đám cao thủ kia.
“Chúng ta tìm nàng, không muốn chết thì mau cút đi!”, đám người áo đen chỉ về phía Cố Thanh Hy.
Thiếu niên không đáp, nhưng thân thể lại hệt như một khối đá đứng sừng sững ở đó.
Hắn ta không cần dùng ngôn ngữ nhưng vẫn tỏ rõ ý định của mình.
“Muốn chết?’
Một tên áo đen gầm lên, kế đó, đám người cầm chặt phương thiên họa kích trong tay, lao vọt về phía thiếu niên.
Tuyệt kỹ của thiếu niên vốn là Âm công, nhưng đàn đã bị Từ Tam Nương hủy, thế nên hiện tại chỉ có thể liều mạng với đám người này.
Giữa đêm khuya, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng đánh nhau, dọa không ít dân chúng ở gần đó hoảng sợ, không dám mở cửa ra ngoài.
Máu văng tung tóe, những đoạn chân, tay cụt liên tục văng lên không.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn không dứt.
Tóc của thiếu niên không biết do mồ hôi hay do máu thấm ướt, bết dính, gần như có thể xoắn ra nước.
Trên người hắn ta cũng có không ít vết thương, máu tươi từ đó tuôn ra.
Rõ ràng là không gắng gượng nổi nữa, nhưng hắn ta vẫn cố hết sức bảo vệ Cố Thanh Hy, tìm cách phá vòng vây.
“Đuổi theo…”
“Má nó, ta biết ngay là có người gây bất lợi cho ngươi, may mà ta quay lại”.