Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng tăng tốc vượt qua thủ vệ, nhanh chóng chạy về phía cấm địa.  

 

Dạ Mặc Uyên và ma chủ đánh nhau là thời cơ tốt nhất để nàng rời đi.  

 

Nàng đã từng đến sơn trang Thu Phong một lần, muốn rời khỏi đây khó như lên trời, trừ phi từ cấm địa xuống vách núi, sau đó từ dưới đáy vực rời đi.  

 

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Cố Thanh Hy đã quen đường quen lối.  

 

Nhưng nàng vẫn bị vị cao thủ sáu mươi tuổi đang ẩn nấp phát hiện: “Vương phi, phía trước không xa là cấm địa, người có đi nhầm đường không?”  

 

“Hả... Thế à, cổng chính của sơn trang Thu Phong không phải đi hướng này sao? Con đường này bị gì mà cứ quanh co ngoằn ngoèo, ta đi lòng vòng cả buổi vẫn không ra được”.  

 

Mặc dù ông lão đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn minh mẫn, đi lại như bay, hoàn toàn không thể nhìn ra là một cụ già, đặc biệt là đôi mắt của ông ta như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.  

 

Ông lão nghiêm nghị nhìn chằm chằm Dạ Vương phi, lời nói cũng lạnh nhạt không có độ ấm, không biết có nhìn ra ý đồ của Cố Thanh Hy hay không.  

 

“Sơn trang Thu Phong đâu đâu cũng có trận pháp, nếu không phá giải trận pháp thì người thường hoàn toàn không thể rời khỏi sơn trang Thu Phong”.  

 

“Ra vậy, ta nói rồi, sao mà đi lòng vòng cả buổi vẫn không ra ngoài được, cảm ơn lão bá đã nhắc nhở”.  

 

Cố Thanh Hy vừa tìm được một bậc thang, ông lão sáu mươi tuổi lập tức phá huỷ không chút nương tay.  

 

“Nhưng tẩm cung mà vương phi ở đến cổng chính không có trận pháp nào cả, chỉ cần đi thẳng là có thể tới cổng chính”.  

 

“Vậy hả, chắc là do ta bị mù đường, đi lòng vòng mãi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc”.  

 

Cố Thanh Hy thầm quan sát xung quanh.  

 

Để phá giải trận pháp Bát Quái vô cùng lợi hại này, chỉ có một cách đó là phá vỡ Khôn vị.  

 

Nhưng ông lão kia vẫn luôn đứng ở Khôn vị để bảo vệ trận pháp, không di chuyển chút nào.  

 

Thực lực của ông ta sâu không lường được, với thực lực của nàng trước mắt không nhìn ra được gì.  

 

Nếu như đối đầu trực diện, nàng nhất định sẽ thua.  

 

Hơn nữa ngoại trừ ông lão này, xung quanh còn có bảy cao thủ.  

 

Cố Thanh Hy gian xảo đảo mắt một vòng, đột nhiên ôm bụng, đau đớn rên rỉ: “Ai da, sao bụng ta tự nhiên lại đau thế, có phải là do vừa rồi có người hạ độc vào đồ ăn trong xe ngựa không? Ai da, đau chết mất, thái y, các ông đi tìm thái y giúp ta nhanh lên!”  

 

Ông lão sáu mươi không biết nàng đau bụng thật hay giả.  

 

Nhưng ông ta không đánh cược nổi, bởi vì nàng là chính phi của chiến thần, trong bụng nàng cũng là con của chiến thần.  

 

“Người đâu, mau đi mời thái y, dìu vương phi về phòng nghỉ ngơi”.  

 

“Vâng”.  

 

Cách đó không xa, một hạ nhân nhanh chân đi mời thái y, còn hai người thì tới dìu nàng.  

 

Cố Thanh Hy nhìn họ.  

 

Không phải một trong bảy vị cao thủ.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK