Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng dao động.  

 

Nhưng...  

 

Thượng Quan Sở điềm tĩnh đáp: “Cô có thể nghỉ ngơi trước, khi nào khoẻ lại rồi tiếp tục”.  

 

“Thế không được, lỡ như ngài đưa trâm bạch ngọc cho người khác thì phải làm sao?”, điều quan trọng nhất là ngộ nhỡ hắn ta hối hận hoặc làm mất, nàng phải đi đâu để tìm trâm bạch ngọc đây?  

 

“Trâm bạch ngọc chỉ dành cho người giành được hạng nhất cuộc thi, ngoài ra ta sẽ không đưa cho bất kỳ ai khác”.  

 

“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng không tin. Nếu không lấy được trâm bạch ngọc, ta sẽ không đi đâu cả”.  

 

Cố Thanh Hy quyết tâm ăn vạ, ngồi phệt xuống đất ôm đùi Thượng Quan Sở, vừa nói vừa khóc chảy nước mắt nước mũi, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu đáng thương.  

 

“Thượng Quan phu tử, ta biết ta là học trò hư hỏng, lần nào đi học cũng ngủ gật, còn không nghe lời phu tử, sau này ta sẽ sửa hết mà, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta bây giờ luôn có được không, ta cầu xin ngài đấy”.  

 

Thượng Quan phu tử hoảng sợ.  

 

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.  

 

Thân phận của nàng hiện giờ là Dạ Vương phi.  

 

Đường đường là Dạ Vương phi mà lại ăn vạ ôm đùi phu tử, khóc lóc đòi quà, việc này... việc này truyền ra ngoài có ổn không?  

 

Hơn nữa nàng còn làm ra... làm ra hành động đồi phong bại tục này ngay trước mặt nhiều học trò và phu tử học viện Hoàng gia như vậy.  

 

“Cố tam tiểu thư, cô đứng lên trước đã”.  

 

Thượng Quan Sở rút chân ra, nhưng hắn ta càng rút, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, thậm chí còn dán cả người lên.  

 

Mặt hắn ta đỏ lên.  

 

Hắn ta nhớ lại những gì đã xảy ra trong vách núi ngày hôm đó.  

 

Cố Thanh Hy ăn vạ, khóc nức nở: “Ta không đứng lên nổi, ta thích cây trâm bạch ngọc đó lắm. Trâm bạch ngọc còn thì ta còn, trâm bạch ngọc mất thì ta thà đi chết luôn cho rồi!”  

 

 

 

Shh...  

 

Mọi người trợn tròn mắt.  

 

Dù trâm bạch ngọc của Thượng Quan phu tử có tốt thế nào, một người Dạ Vương phi như nàng cũng đâu cần phải đến mức này.  

 

Chẳng lẽ Dạ Vương không tặng trang sức cho nàng, hoặc là không cho nàng trang sức?  

 

Mọi người không nhịn được nhìn về phía đầu Cố Thanh Hy.  

 

Trên đầu nàng chỉ có một sợi dây lụa bạch ngọc nhẹ nhàng buộc kiểu tóc nửa đầu, quả thật... không có món trang sức nào.  

 

Nghe đồn chiến thần sủng thê vô độ, lẽ nào lời đồn này là giả? Chiến thần vẫn là vị chiến thần tàn bạo khát máu, thủ đoạn tàn nhẫn như trước?  

 

Nếu không phải được nhìn thấy tận mắt, họ hoàn toàn không thể tin được.  



Mọi người sụt sịt. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK