Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ nhân hoảng hốt nhắc nhở: "Vương gia, không thể cược thêm nữa đâu, chúng ta đã hết sạch tiền rồi".

 

Trạch Vương sớm đã thua đỏ cả mắt, làm gì còn quan tâm đến lời khuyên của hạ nhân, hào khí can vân nói: "Ta thế chấp cả phủ Trạch Vương cùng với sáu tòa biệt viện đứng tên Trạch Vương phủ, nếu như ngươi thua thì phải trả ta 500 vạn lượng bạc cộng thêm đôi tay của ngươi".

 

Hắn ta không tin một kẻ bất tài thì có thể làm được thơ ca gì.

 

Cố Thanh Hy nghiền ngẫm nói: "Trạch Vương gia, vỏn vẻn một tòa Trạch Vương phủ và sáu tòa biệt viện mà đã muốn cược đôi tay và 500 vạn lượng bạc của ta sao, Trạch Vương phủ đó của ngài được làm bằng vàng chắc?"

 

Không ít người bật cười.

 

Sắc mặt Trạch Vương từ xanh chuyển sang tím.

 

Ngoài Trạch Vương phủ và biệt viện ra thì hắn ta đã thua sạch sẽ rồi.

 

Đang nghĩ xem nên mở miệng mượn bạc người khác thế nào thì Cố Thanh Hy lại nói:

 

"Nể tình ngài đáng thương tội nghiệp, được thôi, ta cược với ngài vậy, nếu như ván này còn thua tiếp thì đoán chừng ngài chỉ còn cái khố thôi".

 

"Yên tâm, bổn vương sẽ không thua".

 

"Không nên nói trước vậy đâu, có thể ngài sẽ thua tiếp đấy".

 

Mã công công thấy sắc mặt Trạch Vương chuyển từ đen sang trắng, thật sự sợ ván này hắn ta sẽ tức mà chết nên vội nói.

 

"Cuộc thi thi thư chính thức bắt đầu, thời gian một nén hương, ai viết được nhiều thơ nhất, chất lượng tốt nhất, thư pháp ưu tý nhất thì sẽ được tính là người thắng cuộc".

 

Trạch Vương cầm bút lên múa bút thành văn, dốc hết sức muốn thắng nàng.

 

Cố Thanh Hy mỉm cười, quay sang nói với Kỳ Thánh: "Lão đầu, hai chúng ta lại cược một ván nữa đi, nếu như ta thắng thì ta sẽ không phải nhận ông làm đồ đệ nữa".

 

"Sư phụ, ta tới tham gia đại hội đấu văn chỉ là muốn tìm người phá được ván cờ Linh Lung, hiện tại ván cờ Linh Lung đã được giải, ta đã toại nguyện rồi, ta không có ý định tranh giành vị trí đứng đầu đại hội đấu văn, huống hồ, đồ đệ sao có thể tranh danh đoạt lợi với sư phụ được".

 

Kỳ Thánh vuốt chòm râu hoa râm, hớn hở cười nói.

 

Trong lòng Cố Thanh Hy tức nghẹn họng.

 

Ai nói nàng không biết xấu hổ chứ? Luận không biết xấu hổ thì rõ ràng Kỳ Thánh đứng thứ hai không ai dám nhận số một.

 

Cố Thanh Hy còn muốn nói gì đó thì Kỳ Thánh đã chuồn đến chỗ sứ thần Sở Quốc, kiên quyết không chịu xuất trận.

 

Sứ giả Sở Quốc trong lòng càng uất ức, nói hết lời rồi mà Kỳ Thánh vẫn không chịu tiếp tục tham gia, chỉ đành trơ mắt ra bỏ lỡ cơ hội có được chuông Phá Hồn.

 

Cố Thanh Hy chỉ có thể chuyển chú ý lên đám Diệp Phong, Thường Chân Thường Bình: "Này, ba người các ngươi có muốn cược với ta không?"

 

Ba người đó lần này đến trả lời cũng lười không trả lời, cầm bút lên bắt đầu làm thơ, tránh để Trạch Vương dẫn trước.

 

Cố Thanh Hy mất hứng, cũng cầm bút lên tùy ý viết lung lung trên giấy.

 

Mọi người hơi giật mình.

 

"Không phải nói Cố tam tiểu thư không biết chữ sao? Ta thấy tư thế cầm bút của cô ta khá lão luyện đó chứ, ngươi xem, cô ta viết nhanh thật".

 

"Ai biết được cô ta đang viết nhăng viết cuội gì trên giấy, không nhanh được sao?"

 

"Không phải đâu, ngươi nhìn cô ta phong thái tự tin thế kia, hình như lại thắng chắc rồi?"

 

"Cô ta có được bao nhiêu kiến thức, người khác không biết lẽ nào ngươi cũng không biết ư?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK