Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Chẳng phải là thế sao, ngươi sẽ báo thù thay cho họ, hoàng đế nước Sở thì không ư? Vả lại Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ cũng không phải thứ gì tốt đẹp, chúng âm thầm nuôi tử sĩ, từ lâu đã có bất trung với ngươi, tâm địa độc ác, tàn nhẫn vô độ, đáng chết vô cùng”.  

 

“Cho dù Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn đáng chết, cũng chỉ mình ta có thể xử lý bọn chúng, nước Sở... thò tay hơi dài rồi đấy”, ma chủ cười nhạo.  

 

Cố Thanh Hy hiểu hắn ta.  

 

Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ là thuộc hạ của ma chủ, hắn ta có thể tự tay giết họ, nhưng nếu người khác giết họ, nghĩa là đụng chạm tới uy nghiêm của ma chủ.  

 

Cố Thanh Hy quay mặt đi, giọng điệu khó chịu: “Thế rồi sao, ngươi cứ nhất định đòi mười mấy vạn đại quân nước Sở bỏ mạng ở đây hết sao?”  

 

“Ngoại trừ mười mấy vạn đại quân, hoàng đế nước Sở cũng ở dưới chân núi, chúng chết rồi, nước Sở sẽ vô chủ”, mà hắn ta cũng có thể nhân cơ hội này thôn tính nước Sở.  

 

“Hôm nay ta nói trước cho rõ ràng, hoàng hậu nước Sở và ta quan hệ không tệ, nếu hôm nay ngươi cứ nhất định đòi khởi động trận pháp để tiêu diệt mười mấy vạn đại quân nước Sở, vậy thì ngươi tiêu diệt cả ta luôn đi”.  

 

“Tiểu tỷ tỷ...”  

 

Cố Thanh Hy quay đầu đi.  

 

Nàng không hề dám chắc.  

 

Dù sao thì giao tình giữa nàng và Tư Mạc Phi cũng không sâu nặng.  

 

Mà bên dưới là mười mấy đại quân nước Sở, hắn ta chỉ cần vung tay là có thể tiêu diệt toàn bộ họ, thậm chí còn có thể thu phục luôn nước Sở.  

 

Giang sơn và mỹ nhân, bất cứ ai cũng sẽ chọn giang sơn thôi.  

 

Cố Thanh Hy nghĩ nát óc xem nên giải cứu đám đông nước Sở thế nào.  

 

Nào ngờ, Tư Mạc Phi tỏ ra rất ấm ức: “Cho dù ta buông tha cho chúng, chúng cũng vẫn sẽ đồ sát người trong tộc ta khắp nơi. Ta là ma chủ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mãi được, vả lại chúng quá ngông nghênh, thậm chí đi đâu cũng hô hào sẽ tiêu diệt Ma tộc của ta”.  

 

Ờm...  

 

 

 

Câu nói này...  

 

Là có ý nhún nhường rồi đó sao?  

 

Cố Thanh Hy khẽ thở phào trong lòng, nàng quay người lại, kiên định nói: “Nếu ngươi tin ta, ta sẽ đi nói rõ với họ, đảm bảo rằng họ sẽ không quấy rầy Ma tộc nữa, được không?”  

 

“Chỉ e là tỷ còn chưa đến gần, chúng đã giết tỷ trước rồi”.  

 

“Yên tâm, ta sẽ có cách. A Mạc, Lan kỳ chủ cũng nhiều lần định hại ta, ngươi thấy đấy, nếu tìm thấy tung tích của Lan kỳ chủ, liệu có thể...”  

 

“Lan kỳ chủ dám mưu hại tỷ tỷ, nếu bản tôn tìm được hắn ta, hắn ta chỉ có sống không bằng chết”.  

 

“Thế nên, nếu Lan kỳ chủ rơi vào tay ngươi, ta muốn thủ cấp của hắn, ngươi cũng sẽ cho ta, đúng không?”  

 

“Thẳng tay chặt lấy thủ cấp thì dễ dàng cho hắn ta quá, nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn, chắc là ta sẽ tha cho hắn ta, chỉ lấy đầu của hắn ta là được”.  

 

“Được, đây là ngươi nói đấy nhé. Cho ta thời gian nửa ngày thôi, nửa ngày sau, ta đảm bảo nước Sở sẽ lui binh, vả lại từ nay về sau cũng không làm khó Ma tộc nữa”.  

 

Cố Thanh Hy bước thấp bước cao đi xuống chân núi.  

 

Đột nhiên, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Tư Mạc Phi vang lên.  

 

“Tiểu tỷ tỷ, ta là vì tỷ mới tha cho mười mấy vạn đại quân và đế hậu của nước Sở đấy”.  

 

Bước chân của Cố Thanh Hy khựng lại, suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp.  

 

Qua hồi lâu, nàng mới đáp lại một câu: “Biết rồi, coi như ta nợ ngươi một ân tình”.  

 

Nói xong, nàng tiếp tục khập khễnh đi về phía trước.  

 

Đứng trước giang sơn và nàng, Tư Mạc Phi đã quả quyết chọn nàng mà không chút do dự, nàng không biết nên nói gì hơn.  

 

Cũng không biết có nên tiếp tục lợi dụng hắn ta hay không.  



Nhưng hiện thực đôi lúc rất tàn nhẫn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK