Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung nhan tuyệt thế như yêu nghiệt của ma chủ biến sắc liên tục, cứ như vải nhuộm.  

 

Tim mọi người đập thình thịch, ai nấy lùi ra sau.  

 

Ma chủ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt yêu dị quyến rũ nhuốm vẻ tức giận: “Chẳng trách bản tọa lại cảm thấy sao tiểu tỷ tỷ lại mập lên. Dạ Mặc Uyên, ngươi có thấy buồn nôn không?”  

 

Dạ Mặc Uyên khinh bỉ cười nhạo.  

 

Ai buồn nôn?  

 

Hắn không giết hắn ta đã là không tệ rồi.  

 

Đường đường là chiến thần lại bị một gã đàn ông bế, truyền ra ngoài thì mặt mũi hắn để đâu.  

 

“Ầm…”  

 

Cũng không biết là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên ra tay trước, cả mặt đất đều rung chuyển, gạch ngói xung quanh cũng bị đánh bay đầy trời.  

 

“Ầm ầm ầm…”  

 

Sơn trang Thu Phong lập lòe quyền ảnh, sát khí đằng đằng. Trong cơn thịnh nộ, hai người ra chiêu đều ác.  

 

“Phụt…”  

 

Cố Thanh Hy miễn cưỡng đứng dậy, phun ra ngụm máu, cả người ngã thẳng xuống.  

 

“Vương phi nương nương…”  

 

“Cháu gái…”  

 

Tiếng hô kinh ngạc của mọi người khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên đồng thời thu tay, bay thật nhanh đến trước mặt Cố Thanh Hy.  

 

Dạ Mặc Uyên muốn đi dìu nàng, nhưng vì trong lòng vang lên câu nói của Cố Thanh Hy, nàng chỉ đang lợi dụng hắn, trong bụng cũng không mang đứa con của hắn, nên hắn đã do dự.  

 

Cho nên bị ma chủ giành bế trước.  

 

“Tiểu tỷ tỷ, trời ạ, tỷ bị thương nặng quá”.  

 

Ma chủ đặt hai tay lên lưng nàng, công lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào cơ thể nàng, giúp nàng áp chế nội tức, đồng thời cho người nhanh chóng cầm máu giúp nàng.  

 

Nhưng cả người nàng đều bị thương, máu như vỡ đê, trong thời gian ngắn hoàn toàn không cầm được.  

 

Mọi người lại trở nên lo lắng.  

 

Dạ Mặc Uyên cũng bị thương không nhẹ, máu chảy từ trên người hắn xuống rơi lách tách.  

 

Nhưng hắn từ chối để thái y trị thương, chỉ đứng trên cao nhìn xuống Cố Thanh Hy một cách lạnh lùng.  

 

Cố Thanh Hy đau đớn nhíu mày, đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn luôn nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.  

 

Bốn mắt nhìn nhau, hai người có quá nhiều lời muốn nói, có quá nhiều lời muốn hỏi, nhưng đôi bên lại không biết nên nói gì.  

 

Một hồi lâu sau, Cố Thanh Hy mới khó khăn động đậy môi, yếu ớt nói: “Chàng bị thương rất nặng, tìm đại phu cầm máu trước đi”.  



“Những lời nàng vừa nói là thật sao?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK