Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng không hiểu vì sao người ở đây nhìn chung đều có vẻ già, các nam tử độ tuổi thanh niên chưa đến bốn mươi đã tóc bạc trắng, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi.   

 

Nước da của các nữ nhân cũng nhợt nhạt và xấu xí, như thể họ bị suy dinh dưỡng lâu ngày hoặc bị bệnh tật tra tấn.  

 

“Hy tỷ tỷ, là tỷ phải không, tỷ về khi nào vậy, ta nhớ tỷ muốn chết”, một giọng nói có vẻ non nớt đột nhiên vang lên.  

 

Một tiểu nam hài chừng bảy, tám tuổi lập tức ôm lấy đùi nàng.  

 

Ngay sau đó, bọn trẻ chơi cùng tiểu nam hài nhìn thấy nàng cũng nhào tới, tranh nhau ôm đùi nàng, hào hứng gọi: “Hy tỷ tỷ, ta cứ tưởng mình nhìn lầm, sao lần này tỷ đi lâu thế ạ, cha nương ta cứ nhắc về tỷ mãi”.  

 

“Hy tỷ tỷ, lần trước tỷ bảo khi nào về sẽ mua diều tặng cho ta, diều của ta đâu rồi ạ?”  

 

“Thôi đi, tiểu tử nhà ngươi suốt ngày chỉ biết đòi diều của Hy tỷ tỷ thôi. Hy tỷ tỷ mới về không lâu, chắc chắn là mệt muốn chết, chúng ta nên để tỷ ấy nghỉ ngơi thật tốt”.  

 

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn mười tiểu nữ hài và nam hài vây quanh nàng nói líu ríu, ai cũng thân mật cọ vào người nàng như thể nàng là tỷ tỷ ruột của chúng.  

 

Động tĩnh bên này thu hút những người dân khác trong thôn, cả thôn làng lập tức bị kinh động, nam nữ già trẻ đều vây lại.  

 

“Ơ kìa, trời ạ, là A Hy thật, ta cứ tưởng mình lại gặp ảo giác. A Hy, chúng ta... chúng ta nhớ cháu sắp phát điên rồi đấy”.

 

Một đại thẩm trung niên kích động nắm lấy tay nàng, vừa nói vừa rơi lệ, gần như là khóc không thành tiếng.  

 

Bên cạnh đại thẩm trung niên còn có một đại thúc trung niên, ánh mắt của ông ấy và những người dân khác đều trong veo, tràn ngập kích động, trong đôi mắt đỏ hoe ấy phản chiếu bóng dáng nàng.  

 

Đại thúc trung niên kích động đến mức chỉ biết quát thê tử của mình: “Này này này, phải gọi là tộc trưởng, mấy người các ngươi luôn gọi lung tung, không phân lớn nhỏ. Nếu còn gọi lung tung như vậy, coi chừng ta nói với các trưởng lão đấy”.   

 

“A Hy... Tộc trưởng... Mấy năm nay cô đã đi đâu vậy, sao không gửi lời nhắn gì về hết thế? Chúng ta đã hỏi các trưởng lão nhiều lần rằng cô đi đâu, nhưng trưởng lão luôn đáp là cô đang bận việc ở bên ngoài, không lâu nữa sẽ trở về. Chúng ta cứ đợi mãi, cứ thế đã nhiều năm trôi qua”.  

 

“Long Châu khó tìm lắm phải không? Nếu thật sự không tìm được thì chúng ta không tìm nữa, dù sao chúng ta cũng đã quen rồi. Cô đừng vì chúng ta mà làm khó bản thân mình. Hi vọng lớn nhất của cả tộc chúng ta là cô được vui vẻ, không phải gánh vác trách nhiệm cả đời”.  

 

Cả thôn không biết có bao nhiêu người đến, họ đứng chen chúc ba vòng trong ba vòng ngoài, thậm chí còn có rất nhiều người nghe tin từ nhà chạy tới.  

 

Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, nơi này đang có ít nhất hơn mấy trăm người.  

 

Già trẻ lớn bé, nam nữ đều có đủ, ai cũng hoan hô, khóc lóc, nói không ngừng nghỉ.  



Nhìn ánh mắt kỳ vọng và quan tâm của họ và những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, đầu Cố Thanh Hy đột nhiên đau đớn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK