Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Thanh Hy cầm lấy quạt của nàng ta, cười như không cười nói: “Đương Đương công chúa, ra tay đánh trưởng bối sẽ bị trời đánh đấy”.  

 

“Láo xược, ngươi dám nói bản công chúa sẽ bị trời đánh à”.  

 

“Nếu cô không đánh trưởng bối, sao có thể bị trời đánh được, ông trời yêu thương cô còn không hết ấy”.  

 

“Đương Đương”, Thái Hậu nghiêm giọng quát.  

 

Bà ta hiểu rất rõ tài ăn nói của Cố Thanh Hy, dù mọi người ở đây hợp lại cũng không cãi lại được nàng.  

 

“Hành lễ với Hoàng thẩm”.  

 

“Mẫu hậu…”  

 

Đương Đương lập tức khó chịu.  

 

Nếu không phải vì Cố Thanh Hy hãm hại, sao nàng ta có thể bỏ nhiều tiền như thế trên hội đấu giá Phong Tương để mua một quyển kinh thi vô dụng chứ, quá đáng nhất là nàng ta còn không có đủ tiền, đường đường là công chúa lại bị phòng đấu giá Phong Tương giữ lại, mất hết mặt mũi.  

 

Càng khó chịu hơn là sau chuyện đó nàng ta muốn đi gây chuyện với phòng đấu giá Phong Tương, nhưng mẫu hậu và hoàng đế ca ca lại bảo nàng ta nhịn, nói thế lực sau lưng phòng đấu giá Phong Tương rất lớn, không nên đắc tội.  

 

“Mau hành lễ đi”.  

 

Sắc mặt Đương Đương công chúa như bị nhuộm thuốc màu, không ngừng thay đổi, cuối cùng giận dỗi quay lại chỗ ngồi của nàng ta, bực bội không thèm để tâm đến ai.  

 

Cố Thanh Hy khẽ mỉm cười: “Đương Đương công chúa còn nhỏ tuổi, không biết phép tắc cũng là chuyện bình thường, hôm nay còn là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa, chúng ta đừng so đo với nàng”.  

 

Nàng không nói lời này còn đỡ, nàng vừa nói, Đương Đương công chúa lại nổi trận lôi đình.  

 

Cái gì mà Cố Thanh Hy không so đo với nàng ta, cứ như nàng rất khoan dung độ lượng, còn nàng ta thì nhỏ nhen lắm vậy.  

 

“Cố Thanh Hy, đừng tưởng rằng ngươi là Dạ Vương phi là có thể muốn làm gì thì làm, mẫu hậu của ta là Thái Hậu đương triều, hoàng huynh của ta là đương kim Hoàng Thượng, còn ta là công chúa ruột thịt của đương triều, nói về thân phận, ta cao quý hơn ngươi nhiều”.  

 

Thái Hậu thật sự muốn ngất đi.  

 

Bây giờ triều đình loạn trong giặc ngoài, thật sự không nên đắc tội với chiến thần, nếu không, Dạ Quốc sẽ thật sự thua trận.  

 

Đương Đương công chúa thật đúng là, lỡ như Cố Thanh Hy đi mách lẻo với chiến thần thì ba mẹ con họ phải làm sao đây?  

 

“Dạ Vương phi, Đương Đương công chúa còn nhỏ tuổi, ngươi đừng so đo với nàng, hôm khác ta sẽ cho Đương Đương công chúa đích thân đến phủ xin lỗi”.  

 

“Mẫu hậu…”  

 

“Con im miệng cho ta”.  

 

“Hừ”.  

 

Dạ Hoàng ngồi trên ghế rồng, hắn cũng không thích Cố Thanh Hy, nhưng hắn lại cứ phải dựa vào Cố Thanh Hy, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.  

 

Cố Thanh Hy tìm một chỗ tuỳ tiện ngồi xuống, cầm trái cây lên ăn: “Sao ta có thể so đo với nàng được, Thái Hậu nặng lời rồi. Khi nãy mọi người đang tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ thế”.  

 

Sắc mặt Thái Hậu vô cùng u ám.  

 

Nữ nhân này xem bà ta như không khí à?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK