Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Chấn bị mù cả hai mắt, không thấy rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, nhưng gã có thể nghe thấy tiếng hét thê thảm và tuyệt vọng của Từ tam nương.

 

“Có chuyện gì vậy, tam nương sao thế, ta phải đi cứu tam nương”.

 

Âm Đại Quỷ không đành lòng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ tam nương bị ăn mất.

 

“Đi, đi mau”.

 

“Lão đại, huynh chưa trả lời tam nương bị sao mà, tại sao tam nương không nói gì nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì với nàng ấy vậy?”

 

Ông ta biết ma chủ đã nghe thấy giọng họ, nhưng Triệu Chấn còn đang lớn tiếng la lối khiến Âm Đại Quỷ tức giận đến mức điểm huyệt gã, kéo gã bỏ chạy.

 

Nhưng không ngờ lại có người chặn đường ông ta.

 

Người này không phải ma chủ mà là chiến thần.

 

Chiến thần với đôi chân tàn phế, vẻ mặt u ám.

 

Sắc mặt Âm Đại Quỷ lập tức trắng bệch, theo bản năng ông ta chắn trước mặt Triệu Chấn, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

 

“Làm nữ nhân của ta bị thương, ông nghĩ bản vương muốn làm gì?”

 

Không đợi Âm Đại Quỷ trả lời, cây sáo bạch ngọc trong tay Dạ Mặc Uyên đã xoay một vòng, tiếng sáo trầm bổng du dương chậm rãi vang lên.

 

Tiếng sáo du dương như đang khóc than, bay bổng giữa núi rừng.

 

Đây vốn là một bài nhạc rất hay, nhưng Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn nghe vào tai lại cảm thấy như âm thanh của ma quỷ đến từ địa ngục.

 

Mỗi nốt nhạc trong tiếng sáo như khúc nhạc đòi mạng, họ nghe mà cảm thấy máu sôi trào như muốn tràn ra khỏi cơ thể, cả thất kinh bát mạch cũng co giật không ngừng.

 

Âm Đại Quỷ kinh hãi.

 

Không ngờ lại là huyễn khúc ma âm.

 

Huyễn khúc ma âm này là một khúc nhạc sát nhân, người ngoài nghe sẽ không có cảm giác gì.

 

Nhưng những người bị huyễn khúc ma âm bao vây sẽ cảm thấy khó chịu như bị phanh thây, sống không bằng chết.

 

Chỉ là cách phanh thây này không phải róc thịt từ bên ngoài, mà là từ bên trong.

 

Triệu Chấn có nội lực yếu hơn, thất khiếu bắt đầu chảy máu, mặt mũi nhăn nhó lại vì đau đớn.

 

Âm Đại Quỷ run rẩy, điều động toàn bộ nội lực tạo thành vòng bảo hộ ngăn cản tiếng sáo, đồng thời hét lên: “Bịt tai lại, đừng nghe tiếng sáo”.

 

Triệu Chấn đau đến mức lục phủ ngũ tạng suýt tràn ra khỏi cơ thể.

 

May mà Âm Đại Quỷ đã chặn tiếng sáo kịp thời, nhờ vậy mới cho gã cơ hội thở dốc.

 

Dù vậy, Triệu Chấn vẫn quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, thở hồng hộc, máu chảy ra từ khoé miệng.

 

Âm Đại Quỷ liều mạng gia tăng công lực, nhưng ngay cả khi Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, ông ta cũng không phải đối thủ của hắn. Vòng bảo hộ dần nhỏ lại, mơ hồ có khuynh hướng rách ra.

 

“Bịt tai lại, đi nhanh lên”, Âm Đại Quỷ đau đớn hét lên.

 

Ông ta sắp không chịu nổi nữa.

 

Người ông ta bị đẩy vào trong rồi lại bị kéo ra ngoài, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại chẳng khác nào ngũ mã phanh thây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK