Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau đó, Tàng Thư Các vẫn không có động tĩnh, bọn ta cũng không biết viện trưởng đã đi chưa, lấy can đảm mở cửa, nào ngờ… nào ngờ thấy viện trưởng ngã trong vũng máu, bị người ta một kiếm đâm vào cổ họng, hu hu…”

 

Dung phu tử liền đá hắn một cái: “Các ngươi đi nhà xí mà cũng phải hẹn nhau à? Vậy các ngươi có cần hẹn nhau chết chung không”.

 

“Dung phu tử, bọn ta biết lỗi rồi”.

 

Từ phu tử ngăn Dung phu tử lại: “Ông xem ông đi, lớn đến tuổi này rồi mà vẫn nóng nảy như vậy”.

 

“Viện trưởng bị giết, ta có thể không nóng nảy sao?”

 

Thượng Quan Sở và Cố Thanh Hy cùng đi tới bên cửa sổ, nhìn vết chân bên cửa sổ kia nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, hơn nữa khoảng cách từ chỗ viện trưởng đến cửa sổ xa như vậy chỉ có một dấu chân, chứng tỏ người này võ công cực cao.

 

Cố Thanh Hy trầm tư.

 

Diệp Phong có khinh công cao như vậy sao?

 

Nếu như đúng, sao đêm hôm ấy hắn ta lại bị chém nhiều nhát như vậy?

 

Nhìn biểu cảm của viện trưởng nhìn thế nào cũng hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.

 

Trước khi chết, nhất định là ông ta đã nhìn thấy gì đó, hoặc là phát hiện ra cái gì.

 

Thượng Quan phu tử hỏi: “Thời gian các ngươi đi nhà xí là khoảng bao lâu”.

 

“Rất nhanh, nhiều nhất là trong nửa chén trà”.

 

“Thời gian uống nửa chén trà muốn giết viện trưởng một cách chính diện, đó là điều không thể, trừ phi là đánh lén”.

 

“Diệp Phong đâu, Diệp Phong đâu rồi?”

 

“Từ lúc hắn biến mất ở bên cửa sổ hòa vào trong màn đêm thì đã không nhìn thấy hắn rồi”, người làm run rẩy nói.

 

Bên ngoài Tàng Thư Các có người hô lớn: “Diệp Phong xuất hiện, Diệp Phong quay về rồi”.

 

“Giỏi lắm tên hung thủ nhà ngươi, ngươi giết viện trưởng, không ngờ người còn dám quay về”.

 

Học viện Hoàng Gia tĩnh lặng, tối nay đã đươc định trước là không yên bình, tất cả mọi người vây Diệp Phong lại thành từng vòng, giống như sắp ăn tươi nuốt sống hắn ta.

 

Trấn Luật đường.

 

Toàn thân Diệp Phong mặc áo gai vải thô, dáng người đứng thẳng tắp, hắn ta im lặng đứng trung tâm chịu hội thẩm của học viện Hoàng Gia.

 

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, cũng không biết là bị thương hay bị bệnh?

 

Dung phu tử nói: “Diệp Phong, có phải ngươi giết viện trưởng không?”

 

Ánh mắt Diệp Phong sáng trong, không một chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đáp: “Không phải”.

 

“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn dám cãi”, Dung phu tử ném dây cột tóc trước mặt Diệp Phong.

 

Dây cột tóc bằng vải xù xì kia chính là thứ hắn ta thường xuyên đeo trước khi chưa vào học viện Hoàng Gia.

 

Học viện Hoàng Gia lớn như vậy cũng chỉ có hắn ta mới đeo dây cột tóc mộc mạc như vậy.

 

“Hôm nay Cố Thanh Hy xé hỏng tay áo ngươi, dây cột tóc của ngươi cũng bị xé đứt một đoạn, vào lúc ngươi đi thay quần áo cũng đổi luôn dây cột tóc, lúc ấy thứ ngươi đeo chính là dây cột tóc này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK