Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vừa nghe thấy vài tiếng “xì xì, Tiểu Cửu đang “trốn” lại chầm chậm bò lên trên, không ngờ…  

 

Không ngờ nó lại giết được mấy con hung thú mới rơi xuống, còn kéo xác của bọn nó tới trước mặt Cố Thanh Hy để nàng nướng cho nó ăn.  

 

Suy nghĩ của Cố Thanh Hy lúc này rất loạn.  

 

Nàng đếm thử, thấy tổng cộng năm con.  

 

Sao nhóc này không đi ăn cướp luôn đi?  

 

Không thấy nàng đang bị thương nặng lắm hả?  

 

Rốt cuộc ai mới là thú cưng chứ?  

 

“Hôm nay ta sẽ nướng thịt rắn”, giọng Cố Thanh Hy âm u.  

 

Tiểu Cửu Nhi “xì xì” vài tiếng tỏ vẻ bất mãn.  

 

Cuối cùng, nó há to cái miệng rộng như bồn máu cắn xé xác hung thú, mò tìm tinh hạch bên trong chúng, sau đó ngúng nguẩy quẫy đuôi nuốt gọn tinh hạch vào bụng.  

 

Cuối cùng phát ra âm thanh thỏa mãn vui vẻ.  

 

Cố Thanh Hy ngây ngốc nhìn.  

 

Thế… cũng được ư?  

 

Tinh hạch này coi bộ không tệ nhỉ, lẽ nào có thể nâng cao công lực?  

 

Cố Thanh Hy chớp chớp mắt, ý muốn hỏi Tiểu Cửu Nhi xem tinh hạch có tác dụng gì.  

 

Tiểu Cửu Nhi “xì xì” vài tiếng, dáo dác ngó quanh xem còn con hung thú nào bị rơi xuống không.  

 

“Tinh hạch tốt “nhắm”, giúp nâng cao công lực, ăn rất ngon nữa. Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi đói quá, Tiểu Cửu Nhi đi lấp đầy bụng trước đây”.  

 

“Quay lại đây, nếu tinh hạch tốt vậy, hay là ngươi đi tìm một ít về giúp chúng ta trị thương đi”.  

 

“Con người muốn ăn tinh hạch thì phải luyện hóa, nuốt trực tiếp sẽ chết tươi luôn”.  

 

Cố Thanh Hy nửa tin nửa ngờ.  

 

Sao nàng cảm giác câu nói này của Tiểu Cửu Nhi không quá đáng tin nhỉ?  

 

Hay là nó sợ bọn họ cướp mất tinh hạch nên mới cố ý nói vậy?  

 

Cố Thanh Hy càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này có vẻ cao.  

 

Dạ Mạc Uyên yếu ớt cất lời: “Tiểu Cửu Nhi nói đúng đó, con người không thể tiêu hóa trực tiếp tinh hạch mà cần luyện hóa, hiện giờ chúng ta đều đang bị thương, khó mà luyện hóa được chúng”.  

 

Đáng tiếc vết thương của hắn quá nặng, nếu không thì đi kiếm một ít tinh hạch, sau này có thể đưa chúng cho Cố Thanh Hy luyện đan hoặc luyện khí.  

 

Cố Thanh Hy nhìn lên đỉnh thung lũng tít tắp đằng trên, sau đó lại nhìn về phía cái xác bị cắn xé, phân thây của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.  

 

“Tiểu Cửu Nhi thông minh nhanh nhạy lắm, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu, chỉ đi tìm chút đồ ăn thôi mà. Chúng ta thanh thủ đi tìm nơi nào an toàn để trú thân thôi”.  

 

“Được”.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK