Ma chủ cười nhạt: “Tiểu tỷ tỷ, nói cho hắn biết là bản toạ không phải loại người tầm thường gì đó, bản toạ là chủ của Ma tộc Tư Mạc Phi”.
Nghe thấy câu này, mọi người vốn đang hóng chuyện lập tức vội vàng rời đi, tựa như người đang đứng trước mặt là một con ác quỷ đáng sợ vậy.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên nhìn đủ loại giày ở dưới đất.
Những người này có cần làm quá thế không?
Dù là Ma chủ cũng đâu cần phải sợ đến mức này?
Ma chủ đắc ý khoe khoang: “Xem tiếng tăm của bản toạ có vang dội không kìa”.
Dạ Mặc Uyên cười nhạt: “Là tiếng xấu vang xa thì có”.
Cố Thanh Hy chen vào một câu: “À, hai người nói chuyện với nhau đi, ta còn có chút chuyện, xin lui trước”.
“Đứng lại”.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đồng thời hô lên.
Cố Thanh Hy giấu đi vẻ không vui, nở một nụ cười gượng gạo: “Hai vị còn gì căn dặn ạ?”
“Tiểu tỷ tỷ, ta gả cho tỷ có được không?”, Ma chủ cười tươi, nụ cười của hắn trong veo, sạch sẽ tựa như hắc diệu thạch.
Đáp lại Ma chủ là cú đấm của Dạ Mặc Uyên.
“Ầm ầm…”
Hai chưởng va vào nhau, cổ thụ trăm năm ở phía xa bị chấn động đến mức bật gốc, ngã ầm xuống đất.
“Nữ nhân của bản vương mà ngươi cũng dám dòm ngó à”.
Dạ Mặc Uyên giận dữ nói, chưởng lực trên tay không ngừng mạnh hơn.
Ma chủ nhẹ nhàng tránh né, bóng người đỏ rực tựa như ma quỷ di chuyển nhanh trước cổng, thỉnh thoảng còn sử dụng hoa mạn đà la.
Hoa mạn đà la xinh đẹp mềm mại, tựa như đoá hoa đẹp nhất trần đời, nhưng một khi hoa rơi trúng người, cơ thể sẽ lập tức biến thành một bộ xương trắng.
“Ầm…”
Sơn trang Thu Phong bụi đá tung bay, quyền ảnh không ngừng loé lên.
Mấy hạ nhân không ngừng chạy trốn, nhưng vẫn bị dư âm làm bị thương, chết thảm tại chỗ.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó đi thẳng vào trong sơn trang.
Thanh Phong còn cho rằng Cố Thanh Hy trở về gọi người ra giúp chủ tử, không ngờ nàng lại nằm xuống giường ngủ ngon lành, còn vang lên tiếng hít thở đều đều.
Cậu ta lập tức nổi giận.
“Vương phi nương nương, chủ tử độc hàn phát tác, người bị thương nặng, hơn nữa… hơn nữa tổn thất rất nhiều công lực, lúc này chủ tử chiến đấu với Ma chủ rất khó chiếm lợi thế”.