“Không cần đâu, ta rất mệt, phải trở về Noãn Các ngủ, ngoại trừ mang thịt tới, không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.
Vừa dứt lời, trước mắt nào còn bóng dáng của Cố Thanh Hy.
Vế sau của Thanh Phong còn nghẹn lại nơi cuống họng, hắn chỉ đành ngơ ngác nhìn nàng đi khuất dạng.
Chủ tử từng dặn, sau khi trở về phủ thì tới chỗ ngài ấy một chuyến…
Thanh Phong muốn đuổi theo nhưng không biết làm sao khi cửa lớn của Noãn Các đã đóng chặt, một tên thuộc hạ như cậu ta sao có thể tùy tiện bước chân vào.
Vừa quay người định đi báo cáo thì Dạ Mặc Uyên đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên có chút tái nhợt, không biết có phải do bị thương hay không.
Đôi mắt hẹp dài của hắn lướt qua cánh cửa của Noãn Các, dường như đang dò xét điều gì đó.
Võ mạch tầng hai…
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không chỉ mở ra võ mạch mà còn nhảy vọt tới tầng hai, thiên phú quả thực không tồi.
Nếu hắn không nhìn lầm thì con rắn nhỏ trong tay nàng hẳn là mãng xà vương chín đầu bích ngọc.
Mãng xà vương chín đầu bích ngọc là vua của mọi loài rắn, không chỉ có thể hiệu lệnh rắn trong toàn thiên hạ, mà ngay cả không ít ma thú cấp cao cũng phải dè chừng.
Mãng xà vương chín đầu bích ngọc giống như mò kim đáy bể khắp thiên hạ cũng khó tìm một con, gần như đã tuyệt chủng, nàng kiếm được nó ở đâu vậy?
Còn có bản lĩnh khiến khiến vua rắn nhận mình làm chủ?
Không biết có phải là hắn suy nghĩ quá nhập tâm hay không, Thanh Phong thận trọng nói: “Chủ tử, con rắn lục đó quá bé, sợ rằng không đủ cho vương phi ăn, thuộc hạ đi bắt một ít rắn nhỏ dinh dưỡng phong phú, nấu cùng cho vương ăn thôi”.
Dạ Mặc Uyên: “.....”
Sao hắn lại có thể để một tên ngốc nghếch như vậy đi theo bên mình cơ chứ.
Đây là mãng xà vương chín đầu bích ngọc nhỏ tuổi, cho dù là nhỏ tuổi cũng đã đạt tới cấp bốn đỉnh phong, nếu là thành niên rất có khả năng sẽ đột phá lên cấp bảy, thậm chí là thăng cấp lên cấp địa.
Cậu ta có thể bắt giết nó sao?
Ai ăn ai còn không biết đâu.
Tâm tư Dạ Mặc Uyên vừa xoay chuyển, thăm dò trong mắt càng sâu hơn.
Cả người Cố Thanh Hy được vây quanh trong linh khí hẳn là trên người cất giữ bảo vật.
Là bảo vật thế nào khiến linh khí vấn vương trên người nàng hồi lâu không tan?
Giáng Tuyết cẩn thận từng li nói: “Chủ tử, linh khí trên người vương phi quá nồng đậm rồi, cao thủ bình thường trái lại không nhìn ra điều gì bất thường nhưng nếu là cao thủ từ cấp ba trở lên đều có thể phát giác ra được, sợ rằng vương phi sẽ bị kẻ khác để mắt tới”.