Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban ngày các nàng có thể núp trong học viện, nhưng quan trọng là buổi tối thì sao?

 

Thu Nhi còn định hỏi tiếp, Cố Thanh Hy đã nhấc chân đi vào nội viện.

 

Học viện chia làm nội viện và ngoại viện, những người hầu như nàng ta chỉ có thể chờ tiểu thư nhà mình ở ngoại viện.

 

Trên đường Cố Thanh Hy đi ngang qua, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.

 

Liễu Nguyệt và mấy người tinh mắt phát hiện ra nàng bèn chạy chậm tới.

 

"Lão đại, sao ngươi lại mặc cái bộ đồ tồi tàn thế kia? Phủ Thừa Tướng keo như vậy luôn hả?"

 

Cố Thanh Hy không nhịn được đỡ trán.

 

Chưa nói quần áo của nàng đều làm mền đắp cho vị chiến thần Dạ Vương kia, không thì nàng cũng không dám mặc bộ đồ đó, lỡ bị hắn nhận ra thì sao?

 

"Thỉnh thoảng thay đổi phong cách".

 

"Nhưng chất vải của bộ đồ này cũng tệ quá rồi, mặc vào không cộm da à?"

 

"Nếu ngươi thương ta, còn không bằng cho ta ít tiền, ta đi mua một bộ mới".

 

Liễu Nguyệt ngại ngùng cười: "Phủ Thừa Tướng của ngươi còn thiếu chút tiền ấy sao? Đúng rồi, ngươi biết không, có rất nhiều người đều đang cá xem ai có thể tiến vào chung kết đó. Mọi người đều cược ngươi thua, đúng là không có mắt nhìn người gì hết".

 

Vu Huy đi cùng không nhịn được chen mồm: "Nhị ca, chẳng phải ngươi cũng cược lão đại thua à?"

 

Liễu Nguyệt gõ trán hắn ta một cái, nháy mắt ra hiệu: "Ngươi biết cái gì, ta là thấy họ đáng thương nên cho họ ít bạc xài".

 

Cố Thanh Hy trông thấy hết vẻ mặt của họ, bĩu môi, vươn tay hỏi: "Tiền ta bảo các ngươi chuẩn bị ngày hôm qua đâu?"

 

"Đều ở đây".

 

Mọi người tốp năm tốp ba lấy bạc ra, nhưng lại chỉ có mấy trăm lượng bạc.

 

Cố Thanh Hy đen mặt: "Chỉ có nhiêu đó?"

 

"Cái này... lúc trước xài nhiều quá, trong nhà cũng không cho, có nhiêu đó đã rất tốt rồi".

 

Bọn họ nào dám nói cho nàng, sáng sớm đến học viện đã bỏ một số tiền lớn cược Cố Thanh Hy thua như những người khác chứ.

 

Có thể giữ lại mấy trăm lượng bạc đã là nể mặt Tiêu Vũ Hiên rồi.

 

Đằng trước cách đó không xa, mấy thế gia công tử cũng đang đánh cược, lớn tiếng rêu rao chỉ cần cược Cố tam tiểu thư thắng là có thể nhận lại được gấp 200 lần. Nhưng mà vẫn chẳng có ai cược nàng thắng, tất cả đều cược nàng thua.

 

Cố Thanh Hy ngậm một cọng cỏ đuôi cáo, nghênh ngang bước tới, bịch một tiếng, cược hết bạc trong tay vào mình.

 

"1200 lượng bạc, cược ta thắng".

 

Mọi người có mặt ở đây không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

 

Cố Thanh Hy thế mà lại cược chính mình thắng?

 

Nàng là sợ thua quá mất mặt à?

 

Ngày hôm qua, ai trong học viện mà chưa thấy nàng mất mặt như thế nào?

 

Đám người Liễu Nguyệt lập tức sốt ruột: "Lão đại, lẽ nào hôm qua ngươi nói với chúng ta cách kiếm món tiền lớn chính là cái này?"

 

"Ha ha... kiếm món tiền lớn? Ta không nghe nhầm đó chứ? Chẳng lẽ Cố Thanh Hy nghĩ mình có thể tiến vào chung kết chắc?"

 

"Nếu nàng có thể tiến vào chung kết thì ta sẽ gọi nàng là bà nội".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK