Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc kỳ thủ cười tươi, không ngừng đếm bạc.

 

Những kỳ thủ khác đều trợn tròn mắt.

 

Người này là đổ thần à?

 

Sao lần này cũng thắng vậy?

 

Cố Thanh Hy nhìn nét mặt bình tĩnh và dửng dưng của Dịch Thần Phi, thầm nhếch môi.

 

Nàng cười nói: “Lạc đại ca, thế nào, vị huynh đệ ta dẫn đến cũng không tệ đúng không”.

 

“Quá tốt, quá lợi hại luôn, ta nói này huynh đệ, ngươi có nhân tài như thế sao không tiến cử cho ta sớm môt chút”.

 

“Nếu huynh thích, ta tặng hắn cho huynh luôn”.

 

Tay cầm bạc của Dịch Thần Phi khẽ run.

 

Tặng cho gã?

 

Ha…

 

Nha đầu này xem hắn ta là hàng hoá à?

 

“Dịch huynh đệ là người của ngươi, sao ta có thể cướp với ngươi được, hay là thế này đi, ngươi xem sau này có thể thỉnh thoảng cho ta mượn Dịch huynh đệ không”.

 

“Chuyện nhỏ, lúc nào huynh cần cứ đến tìm ta”.

 

“Vậy thì tốt, không biết huynh đệ làm việc ở đâu, sau này ta cũng tiện đi tìm ngươi”.

 

“Lạc đại ca, huynh xem huynh kìa, chúng ta thân thiết như thế mà huynh còn đùa với ta, ta làm việc ở đâu không phải huynh đã biết từ lâu rồi sao? Lần trước lúc huynh uống rượu với ta, ta đã nói với huynh rất nhiều lần rồi”.

 

Lạc kỳ thủ chỉ muốn đấm vào ngực mình.

 

Gã thật sự không nhớ mà.

 

Nhìn thấy Dịch Thần Phi liên tục thắng, cũng không biết đã giúp gã cược thắng bao nhiêu bạc rồi, cho nên gã cũng không tiện đắc tội Cố Thanh Hy, chỉ có thể nói bừa: “Nhớ chứ nhớ chứ, sao ta có thể quên được, khi nãy ta sợ ngươi quên ta nên mới cố ý nói như thế thôi, vậy đến lúc đó ta sẽ tới đó tìm ngươi”.

 

“Được”.

 

Dịch Thần Phi vừa đánh cược vừa cười khổ.

 

Không biết nàng học được kỹ năng nói chuyện này từ ai nữa.

 

Cố Thanh Hy vừa nói cười với gã vừa hỏi: “Lạc đại ca, khi nãy ở ngoài, ta vô tình nghe thấy các huynh đang nói về Diệp Phong, không biết bây giờ Diệp Phong kia sao rồi?”

 

“Còn có thể làm sao, đương nhiên là bị giam lại rồi, ta thấy chắc sẽ bị đánh cho một trận”.

 

“Ta nghe nói hắn đã tìm thấy chuông Phá hồn, còn mang chuông về rồi, sao lại…”

 

“Ngươi chỉ nghe đầu không nghe đuôi, Diệp Phong đúng là lấy được chuông Phá hồn, nhưng giữa đường lại bị cướp đi rồi”.

 

“Bị cướp đi rồi?”

 

“Đúng thế, lúc trước hắn có biết bao nhiêu cơ hội để lấy được chuông Phá hồn từ nữ nhân xấu xí ngu ngốc kia nhưng đều bỏ lỡ, khó khăn lắm mới lấy được lại nói bị cướp mất, chậc chậc chậc, trước kia chúng ta biết chuông Phá hồn ở trong tay đồ xấu xí kia còn có thể cướp được, bây giờ chuông Phá hồn mất tung tích, dù chúng ta muốn cướp cũng không biết cướp ở đâu, ngươi nói xem sao kỳ chủ có thể không nổi giận được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK