Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đám mỹ nam như mở cờ trong bụng, hận không thể ôm chặt đùi Cố Thanh Hy, nhưng bọn họ cũng biết mối quan hệ giữa nàng và Tiêu công tử không hề tầm thường, nên đành phải rời đi.

 

Các cô nương trong quan ghen tị đến đỏ mắt.

 

Ngày thường, các nàng luôn kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng hôm nay, mấy tên này chỉ tùy tiện hầu hạ một phen mà đã được thưởng một vạn lượng bạc. Các nàng làm việc cực lực suốt mấy năm còn không dư ra hai vạn đâu.

 

Cố Thanh Hy nghiêng đầu, cười mà không cười nhìn Tiêu Vũ Hiên: “Vậy ngươi đã hài lòng chưa?”

 

Tiêu Vũ Hiên hừ lạnh một tiếng.

 

Cố Thanh Hy cầm bầu rượu, ngửa cổ lên uống từng ngụm rồi nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Ai đó từng nói muốn chúc mừng ta cơ đấy, giờ có rượu lại không có mỹ nam, chả thú vị gì cả!”

 

“Mắt cô mù rồi à? Chẳng lẽ vẻ ngoài của chúng ta thua đám tiểu quan đó?”

 

Cố Thanh Hy thành thật gật đầu: “Thần Phi đại ca, ngươi biết đánh đàn không?”

 

“Biết một chút!”

 

“Vậy có thể mời ngươi đàn một khúc giúp vui được không?”

 

“Được tam tiểu thư xem trọng, Dịch mỗ thật sự cảm thấy vinh hạnh”.

 

“Dễ nói chuyện vậy à?”, Cố Thanh Hy túm lấy ống tay áo hắn ta, cười hề hề: “Vậy ngươi có biết nhảy không? Nhảy mấy cái điệu nóng bỏng ấy!”

 

Tiêu Vũ Hiên xoa trán.

 

Giáng một tia sét xuống đánh chết hắn ta đi!

 

Sao hắn ta lại quen biết một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy chứ?

 

Dịch Thần Phi là một nhân vật lớn thuộc Nho gia, rất coi trọng nhân, lễ, nghĩa, trí, tính. Vậy mà nha đầu xấu xí này lại nói ra chuyện hoang đường như vậy…

 

Hắn ta không biết sắc mặt Dịch Thần Phi sẽ đen như thế nào nữa.

 

Tiêu Vũ Hiên lẳng lặng chờ Dịch Thần Phi nổi giận, nhưng không ngờ Dịch Thần Phi chỉ cười khẽ rồi nói: “Tam tiểu thư muốn xem cũng được, tuy nhiên, ngoại trừ tam tiểu thư thì những người khác không đủ tư cách thấy Dịch mỗ nhảy điệu nóng bỏng đâu!”

 

“Má nó, Dịch Thần Phi, ngươi có còn là Tam tiên sinh của Nho gia không đấy? Ngươi không cảm thấy ngượng khi nói vậy à? Chẳng lẽ ngươi quên mất Nho gia các ngươi đã học cái gì rồi sao?”

 

“Tiêu công tử, ta là đệ tử Nho gia, chứ không phải đệ tử Thiếu Lâm”.

 

Một câu thờ ơ nhưng lại khiến Tiêu Vũ Hiên nghẹn cả buổi không đáp lại được, hắn ta chỉ có thể tức giận trừng Dịch Thần Phi.

 

“Nha đầu xấu xí, người nam nhân này rất xấu, ngươi bớt giao du với hắn đi. Theo ta thấy thì hắn mặt dày mày dạn đi theo ngươi chỉ là vì bảo bối của ngươi mà thôi!”

 

Cố Thanh Hy buồn cười chọc chọc vào trán hắn ta.

 

“Ngươi bị ngốc à, nếu hắn thật sự vì vật kia thì sao lại từ bỏ vòng chung kết của đại hội đấu văn”.

 

“Ta vẫn thấy hắn có mưu đồ!’

 

Nghe bọn họ đối thoại, trong đám đông đột nhiên có người hô to: “Trời ạ, ta cứ thấy nam nhân bên cạnh Tiêu công tử quen quen, nhưng nhìn mãi không ra, nào ngờ đó lại là tiên thơ Dịch Thần Phi”.

 

“Cái gì? Hắn là tiên thơ Dịch Thần Phi à? Sao có thể chứ? Dịch Thần Phi không phải Tam tiên sinh của Nho gia sao? Sao hắn lại đến nơi trăng hoa như Vô Ưu Quan được?”

 

“Đúng là Dịch Thần Phi, ta từng xem qua bức hoạ của hắn ta, ta chắc chắn đó chính là hắn ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK