Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tuy nói vậy nhưng lỡ như…”  

 

“Làm gì có nhiều lỡ như như vậy, ngươi mau quay về đi”.  

 

Cố Thanh Hy gần như quát lên mới đuổi Tiêu Vũ Hiên đi được.  

 

Trong phòng, Cố Thanh Hy cất chuông Phá hồn trong tay đi.  

 

Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.  

 

Nàng lại muốn xem xem có bao nhiêu người muốn cướp chuông Phá hồn trong tay nàng, hoặc là ai muốn giết nàng.  

 

Đợi Tiêu Vũ Hiên rời đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy thay một bộ đồ đơn giản, thản nhiên đi ra khỏi học viện Hoàng gia.  

 

Đêm khuya, trên đường phố đế đô ít thấy bóng người, thỉnh thoảng có vài người thì đều là người gõ chiêng báo canh.  

 

Cố Thanh Hy biết đêm nay sẽ là một đêm không bình thường, cho nên nàng mới tìm mọi cách đuổi Tiêu Vũ Hiên về.  

 

Cố Thanh Hy đi đến trước lò rèn ở đầu phố đế đô thì dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lười nhác, giống như đang tự lẩm bẩm.  

 

“Đêm tối âm u, xung quanh không người, các hạ còn không xuất hiện, chẳng lẽ muốn theo ta về nhà nấu lẩu ăn?”  

 

Trong đêm tối, một thiếu niên vác theo đàn, mặc áo đen che mặt chậm rãi bước ra, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.  

 

Thiếu niên tuổi không lớn, vóc người cao gầy cân đối, nhất là mặc bộ quần áo dạ hành vừa người, làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo vô khuyết một cách triệt để.  

 

Sau lưng hắn ta đeo một cây đàn đen như mực, vô cùng bắt mắt trong bóng tối.  

 

Ra ngoài ám sát còn mang theo đàn, con người này cũng thật phong nhã.  

 

Cố Thanh Hy quan sát hắn ta, mơ hồ có cảm giác hình như đã nhìn thấy dáng vẻ này ở đâu đó.  

 

Nàng chớp mắt, cười nói: “Anh chàng đẹp trai, dáng người không tồi nha, chỉ là không biết mặt mũi có đẹp hay không. Nếu ngươi đủ đẹp, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho thêm tiền”.  

 

Thiếu niên không có cảm xúc gì thốt ra một câu: “Ta chỉ cần chuông Phá hồn”.  

 

“Vậy thì ngươi nói cho ta biết, ngươi cần chuông Phá hồn để làm gì, nói cách khác, chuông Phá hồn này có bí mật gì? Nếu câu trả lời của ngươi làm vừa lòng ta, ta sẽ tặng nó cho ngươi, thế nào?”  

 

“Ta chỉ cần chuông Phá hồn”, thiếu niên lặp lại lần nữa.  

 

Nhìn đôi mắt trong trẻo kia, Cố Thanh Hy bỗng nhớ tới một người: Diệp Phong.  

 

Đôi mắt trong trẻo ấy giống hệt Diệp Phong, chỉ là đôi mắt này lạnh hơn, lạnh đến mức ngay cả đến gần hắn ta thôi cũng có thể rét đến phát run.  

 

 

 

Cố Thanh Hy có thể cảm giác được trên người hắn ta không hề có sát khí, có lẽ thật sự chỉ đơn thuần là muốn lấy chuông Phá hồn.  

 

“Nếu ta không đưa thì sao?”  

 

Vừa dứt lời, thiếu niên đã nhảy vọt lên, bàn tay xoáy thẳng vào chuông Phá hồn trên người Cố Thanh Hy.  

 

Cố Thanh Hy lướt người tránh đi, giọng nói như chuông bạc vang vọng trong màn đêm: “Anh chàng đẹp trai, dù ngươi có thích ta thì cũng không cần sốt sắng như vậy”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK