Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thì ra là thế, bọn họ nói mà, chỉ là một đóa mẫu đơn nở rộ, sao có thể gọi tới nhiều bươm bướm như vậy, không ngờ là nàng ta đã ăn gian.  

 

"Một khi đã thế, vậy ván này Cố Tam tiểu thư không thể đứng nhất rồi", Dạ Hoàng vội nói.  

 

"Hoàng thượng, Trạch Vương vu oan cho ta, một chút mật như thế thì sao có thể gọi tới nhiều bươm bướm vậy chứ? Hơn nữa, mật ong của ta đặt trên bàn, nhưng sao bướm vẫn không tới? Huống chi là bôi lên tranh".  

 

"A... cái này...", hình như cũng hơi có lý.  

 

"Bươm bướm bị mặt ngoài lẫn lộn mới bị hoa giả thu hút nên bay đến hút mật".  

 

Cố Thanh Hy buông thõng hai tay, có vẻ rất là vô tội: "Trạch Vương luôn miệng nói ta lợi dụng mật ong để ăn gian, vậy hay là ngài tới thử một chút, xem mực nước trộn mật ong có thể gọi tới bươm bướm hay không?"  

 

"Đúng vậy, Trạch Vương, ngươi hãy thử xem sao, đại hội đấu văn không thể qua loa sơ sài được", Dạ Hoàng lập tức hứng thú nói.  

 

Cố Thanh Hy thầm rủa Dạ Hoàng trăm ngàn lần.

 

Đợi một lúc lâu, ngay cả một con bướm cũng không chịu đậu lại ngắm cảnh.  

 

Trạch Vương không chịu nhận thua, lại đổ rất nhiều mật ong vào mực nước, vẽ lại một bức mẫu đơn.  

 

Cố Thanh Hy thấy vậy, liền lùi lại, tránh xa Trạch Vương.  

 

Diệp Phong cũng lùi lại phía sau cùng nàng.  

 

Cố Thanh Hy nhướn mày.  

 

Đang yên đang lành sao Diệp Phong cũng lùi lại?  

 

Chẳng lẽ hắn ta đoán được điều gì?  

 

“Hình như không có gì xảy ra mà?”, trong đám đông không biết ai lải nhải một câu.  

 

“Đúng thế, biết bao nhiêu bươm bướm đậu trên bức tranh mẫu đơn của Cố Thanh Hy, tại sao trên bức tranh trăm loài hoa của Trạch Vương, lại không có đến một con bướm? Chẳng lẽ kỹ năng vẽ của Cố Thanh Hy giỏi như vậy?”  

 

Dạ Hoàng sốt ruột, Trạch Vương càng sốt ruột.  

 

Cô gái xấu xí đó lúc nào cũng sỉ nhục hắn ta, lần này bất luận thế nào cũng phải lấy lại thể diện.  

 

Trạch Vương càng sốt ruột, nên càng đổ nhiều mật ong.  

 

Bỗng nhiên, trong không khí hình nhưng truyền đến thứ gì đó.  

 

Mọi người vui mừng: “Bươm bướm đến rồi, chắc chắn là bươm bướm đến”.  

 

Trạch Vương thở nhẹ nhõm, yên lặng đợi bươm bướm bay đến thụ phấn trên bức tranh.  

 

Nhưng dù thế nào hắn ta cũng không ngờ, không phải bươm bướm bay đến, mà là hàng trăm hàng ngàn con ong.  

 

Bởi vì hắn ta cách cuộn tranh gần nhất, đàn ong liền bay đến chích phía đó.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK