Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ít phu tử của học viện có ấn tượng rất tốt với Diệp Phong.

 

Tiếc là quá nhiều chứng cứ đều chỉ về phía hắn ta, bọn họ không thể không tin.

 

Còn những học sinh ghen tị với tài hoa của Diệp Phong đều chỉ muốn giẫm hắn ta xuống bùn.

 

Thượng Quan phu tử ung dung cất lời với giọng điệu nhẹ nhàng: “Trông Diệp Phong không giống kiểu người tội ác tày trời, có lẽ thật sự có hiểu lầm gì đó cũng không chừng. Không bằng cho Cố tam tiểu thư một cơ hội, nếu trong ba ngày, cô có thể tìm thấy hung thủ, chúng ta sẽ thả Diệp Phong, nếu cô không tìm thấy, vậy Diệp Phong chỉ có thể đền mạng cho Viện trưởng thôi”.

 

Cố Thanh Hy đáp: “Được”.

 

Dung phu tử vội la lên: “Thượng Quan phu tử, rõ ràng Diệp Phong chính là hung thủ, cần gì phải phí công nữa”.

 

“Nếu Diệp Phong không phải hung thủ thì chẳng phải chúng ta vu oan người tốt sao, còn nếu Diệp Phong là hung thủ, nhiều nhất cũng chỉ để hắn sống thêm ba ngày nữa thôi, có một câu Cố tam tiểu thư nói đúng, học viện to lớn như thế, chẳng lẽ còn không trông chừng được một thư sinh sao?”

 

Mấy phu tử khi nãy còn hung hăng lập tức im lặng.

 

Thượng Quan phu tử nói có lý.

 

Nếu Diệp Phong không phải hung thủ, chẳng phải sẽ khiến Viện trưởng chết không nhắm mắt, còn hung thủ thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao.

 

Dung phu tử vẫn còn tức giận, lời nói vô cùng quyết đoán.

 

“Ta có thể cho cô ba ngày điều tra ra hung thủ, nhưng nếu ba ngày sau vẫn không cho ta một câu trả lời hài lòng, ta chắc chắn sẽ khiến Diệp Phong sống không bằng chết”.

 

“Được”.

 

Một phu tử dạy dỗ người khác lại nói ra lời sẽ khiến Diệp Phong sống không bằng chết, thật sự không biết sao ông ta có thể nói được?

 

Cố Thanh Hy đi tới Tàng Thư Các, quan sát tỉ mỉ bên trong một lần nữa.

 

Mọi người tâm trạng nặng nề, đang định rời đi thì Cố Thanh Hy đột nhiên hô to.

 

“Đợi đã, Tàng Thư Các còn có một dấu chân”.

 

Câu nói này thu hút sự chú ý của mọi người.

 

“Dấu chân gì?”

 

“Mọi người xem”, Cố Thanh Hy chỉ về phía cửa sổ cách đó không xa, nơi đó còn có một dấu chân mơ hồ, có điều vị trí của dấu chân này khá khuất, còn rất nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra.

 

Từ phu tử kêu lên: “Dấu giày cách xa hơn một thước, có người nhảy cửa sổ chạy trốn?”

 

Tiêu Vũ Hiên cũng tỏ vẻ kích động: “Có nghĩa là ngoài Diệp Phong, lúc đó trong Tàng Thư Các vẫn còn một người khác? Rất có thể Viện trưởng đã bị người kia giết”.

 

Dung phu tử hừ lạnh: “Khi nãy có nhiều người tiến vào Tàng Thư Các như thế, có lẽ là ai đó để lại không chừng”.

 

Cố Thanh Hy trợn mắt: “Dung phu tử, ông không thể vì có thành kiến với Diệp Phong mà đổ tội lên đầu hắn ta được, không phải các ông đã kéo dây chặn quanh hiện trường vụ án rồi sao? Ai có thể đến gần chứ? Hơn nữa, dưới ánh nhìn của mọi người, ai dám nhảy cửa sổ?”

 

“Nhưng cái này cũng không thể chứng minh Viện trưởng không phải do Diệp Phong giết”.

 

“Nhưng cũng không thể khẳng định Viện trưởng là do Diệp Phong giết, không phải sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK