Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một lúc lâu sau Dạ Mặc Uyên mới hiểu ý của nàng.  

 

“Người bắt nàng là Ngọc tộc?”  

 

“Ừm ờ...”, Cố Thanh Hy miễn cưỡng đáp.  

 

“Nàng và Ngọc tộc có quan hệ thế nào?”, Dạ Mặc Uyên nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ lỡ một biểu cảm nào của nàng.  

 

“Có thể có quan hệ gì, chỉ là trên người ta có Long Châu, họ muốn cướp Long Châu thôi”.  

 

“Thật sao? Nhưng khi Ngọc tộc đưa nàng đi có nói rằng đại phu dưới chân núi không thể cứu nàng, chỉ có họ mới cứu được nàng”.  

 

Dạ Mặc Uyên chắc chắn Cố Thanh Hy đang nói dối, chỉ là hắn đã điều động tất cả thế lực cũng không tra được Cố Thanh Hy và Ngọc tộc có quan hệ gì, họ dường như chưa bao giờ tiếp xúc nhau.  

 

Cố Thanh Hy ăn đùi gà ngấu nghiến, nói lòng vòng: “Vậy hả, có lẽ là vì họ lấy được Long Châu từ ta, cho rằng nợ ta một ân tình nên mới tiện tay cứu ta”.  

 

“Vậy nàng đã gặp chuyện gì ở Ngọc tộc, Ngọc tộc có những ai, họ đã cứu nàng bằng cách nào?”  

 

“Vương gia, chàng hỏi nhiều như thế là muốn ta trả lời câu nào đây? Thê tử của chàng suýt mất mạng, chàng không biết quan tâm thì thôi, thế mà còn chất vấn tới tấp, ta là tù nhân của chàng à?”  

 

Nói xong, Cố Thanh Hy cầm một miếng móng lợn bỏ vào miệng.  

 

Sau một thời gian không được ăn thịt, không ngờ nàng lại cảm thấy thịt ngon như vậy, thảo nào Tiểu Cửu Nhi không thịt không vui.  

 

Dạ Mặc Uyên hất văng móng lợn trong tay nàng, lạnh lùng quát: “Không phải ta đã dặn tất cả món ăn trong vương phủ không được thêm cay à? Lỡ như đứa trẻ trong bụng vương phi gặp bất trắc gì, các ngươi có gánh nổi không?”  

 

“Thuộc hạ đáng chết, do thuộc hạ sơ sót”, Thanh Phong ngoắc tay, sau đó lập tức có người bưng những món cay trên bàn xuống.  

 

Cố Thanh Hy cắn phải lưỡi.  

 

Nàng đột nhiên cảm thấy những món ngon trước mặt mình không còn ngon nữa.  

 

Sao nàng lại quên mất khoảng thời gian trước nàng giả mang thai chứ?  

 

Xong đời...  

 

Nếu để chiến thần biết nàng không mang thai, chẳng phải vương phủ sẽ náo loạn ư?  

 

Bỗng nàng nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Dạ Mặc Uyên vang lên: “Lạ thật, sao đã lâu rồi mà bụng không thấy lớn, chẳng lẽ là do nàng không được khoẻ? Thanh Phong, đi mời đại phu tới đây”.  

 

“Vâng”.  

 

“Không cần không cần, vương gia, ta đang rất khoẻ, ta nghĩ không cần phiền phức như vậy đâu”.  

 

“Không phiền”.  



“Vương gia, ta là đại phu, ta biết rõ sức khoẻ của mình như thế nào”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK