Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai dám nuôi con của bản vương!”  

 

Một tiếng quát phẫn nộ vang lên.  

 

Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mang mặt nạ quỷ, trên người có khí thế bá vương đứng đầu thiên hạ chậm rãi đi tới.  

 

Người đàn ông không thấy rõ dung mạo, nhưng trên người lại có khí thế nghiêm nghị, những người đứng gần hắn đều không khỏi hoảng sợ, còn lập tức muốn quỳ xuống.  

 

Ở trước mặt nam nhân này, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.  

 

Cố Thanh Hy thấy Dạ Mặc Uyên đi ra thì không khỏi che trán.  

 

Nàng chỉ muốn mượn cơ hội chạy ra ngoài, đi tìm ba chìa khoá hình trái tim.  

 

Dù tạm thời không thể trốn đi, nàng cũng muốn tìm một chỗ để ngủ.   

 

Đội ngũ hai bên khí thế hung hăng, giương cung bạt kiếm, có thể đại chiến bất cứ lúc nào.  

 

Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đứng đối mặt nhau, trong mắt cả hai đều chứa đựng thuốc súng.  

 

Xung quanh ngoài Ma chủ và Cố Thanh Hy, gần như tất cả mọi người đều bị khí thế của Dạ Mặc Uyên áp đảo.  

 

Ma chủ nở một nụ cười rực rỡ động lòng người.  

 

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là một tên bại tướng, thế nào, trận chiến hôm qua vẫn chưa đủ sao?”  

 

Giáng Tuyết rút kiếm, chỉ muốn được xông lên giết chết hắn ta.  

 

Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ.  

 

Lợi dụng lúc độc hàn của chủ tử phát tác mà đánh lén, thế là giỏi lắm sao?  

 

Nếu độc hàn của chủ tử không bị tái phát, công lực trên người cũng không bị Vương phi hút đi nhiều như thế, thì sao có thể mắc mưu của hắn ta được?  

 

“Tư Mạc Phi, ngươi rất xấu”.  

 

Dạ Mặc Uyên nhìn hắn ta chằm chằm, nghiêm túc nói một câu.  

 

Một câu nói đơn giản lại khiến Ma chủ nổi giận.  

 

Bàn tay đang vuốt tóc của hắn ta hơi dừng lại, nụ cười trên mặt biến mất, hắn ta nheo mắt hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”  

 

“Bản vương nói ngươi rất xấu”.  

 

“Gương”.  

 

Hắn ta quát to một tiếng, hạ nhân nơm nớp lo sợ dâng gương lên.  

 

Tư Mạc Phi cầm gương nhìn tới nhìn lui, khi thấy quyền ấn trên mặt, nụ cười của hắn ta dần biến mất.  

 

Một tiếng xoẹt vang lên.  

 

Hắn ta xé một miếng vải đỏ che khuôn mặt anh tuấn của mình lại.  

 

“Dạ Mặc Uyên, bản toạ ghét người khác đánh vào mặt nhất”.  

 

“Vậy à, ngươi không cần cả thể diện, còn sợ người khác đánh vào mặt người à”, Dạ Mặc Uyên nói với giọng điệu châm chọc, chỉ cần không bị mù, những người ở đây gần như đều hiểu ý hắn.  

 

Chỉ có Ma chủ nghe không hiểu, hắn ta cãi lại: “Ngươi có gan thì tháo mặt nạ xuống, cho người khác nhìn kỹ khuôn mặt bị người ta đánh bầm của ngươi đi”.  



Cố Thanh Hy biết nơi này sắp xảy ra một trận đại chiến, một trận đại chiến kinh khủng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK