“Sau khi hoàng tử Sở Quốc bị cướp đi, hoàng hậu từng một lần phát điên, nhưng đã được quốc sư cứu chữa, sau đó và ấy vẫn luôn ở lại chùa Bạch Vân tụng kinh niệm Phật, đến nay cũng đã mười năm. Bởi vì quá mức nhớ thương con, bà ấy đã vài lần hấp hối. Hoàng đế Sở Quốc không cách nào làm bạn bên cạnh bà ấy suốt được, nên đã mạnh mẽ đưa bà ấy quay lại Sở Quốc”.
“Nhưng mỗi năm hoàng hậu Sở Quốc đều đến chùa Bạch Vân ở một tháng, còn vì sao lại chọn chùa Bạch Vân, thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ chỉ biết quần thần Sở Quốc luôn cố gắng khuyên hoàng đế Sở Quốc nạp thêm hậu phi, nhưng đều bị hoàng đế Sở Quốc từ chối”.
“Thâm tình thế sao? May mắn thế sao?”
Nếu Diệp Phong đúng là con trai của hoàng hậu Sở Quốc, vậy chẳng phải Diệp Phong sẽ là hoàng tử, lại còn là hoàng tử duy nhất của Sở Quốc, hoàng đế tương lai của Sở Quốc?
Không…
Không đúng.
Nếu hoàng hậu Sở Quốc là thân mẫu của Diệp Phong, Diệp Phong từ nhỏ đến lớn chịu nhiều tủi nhục như vậy, sao hắn ta dám nhận bà ta chứ.
Nếu hoàng hậu Sở Quốc là người bình thường, có lẽ Diệp Phong còn có thể nhận lại bà ta.
Nhưng hoàng hậu…
Thân phận này quá tôn quý, với tính cách của Diệp Phong luôn nghĩ cho người khác chắc chắn sẽ không làm vậy.
Cố Thanh Hy cũng hi vọng phụ mẫu thân sinh của hắn ta chỉ là người bình thường.
Trong đình Liên Hoa.
Hoàng hậu Sở Quốc và Diệp Phong trò chuyện vui vẻ.
Hoàng hậu Sở Quốc lệnh cho người mang một chiếc rương đến, hình như bà ta rất xem trọng chiếc rương, vuốt ve chiếc rương một hồi lâu mới chậm rãi mở ra.
Trong rương đựng nhiều bộ quần áo. Mỗi bộ quần áo đều được xếp gọn gàng, xuân hạ thu đông đều có.
Bà ta nói: “Mỗi năm ta đều tự tay làm tám bộ quần áo cho Lân Nhi của ta, xuân hạ thu đông mỗi mùa hai bộ, còn có cả giày. Tích lũy theo năm tháng thì xếp đầy rất nhiều rương, rương này là số quần áo được may trong hai năm gần đây, ngươi xem mặc có vừa người không, ta tặng cho ngươi vài bộ”.
Vành mắt Diệp Phong ướt nhòe.
Chưa nói số quần áo này chất vải thượng hạng, sờ vào rất mượt, chỉ riêng cách may đã vô cùng hoàn hảo.
Số quần áo này… đều là mẫu thân hắn ta tự tay làm cho hắn ta từng đường kim mũi chỉ…
Mỗi một đường kim mũi chỉ đều chứa đựng lòng nhớ thương con của bà.
Giây phút này, Diệp Phong rất muốn khóc lên thật to, nhưng hắn ta chỉ đành cố gắng kìm nén.
“Nó quý giá quá, ta không thể nhận được”.
“Có gì mà quý giá, cả đời này ta còn không biết có thể tìm lại Lân Nhi hay không. Số quần áo này để đấy cũng chỉ để không… Huống hồ, ta may thêm không phải được rồi sao?”
Hoàng hậu Sở Quốc lại chọn trong rương ra vài bộ quần áo màu xanh nhạt, cười nói: “Ta thấy bộ quần áo này có lẽ rất vừa với ngươi, ngươi thử xem?”
Diệp Phong không dám nhận.
Hoàng hậu Sở Quốc nhét quần áo vào tay hắn ta, có chút đau lòng nhìn áo quần rộng thùng thình của hắn ta: “Xem ngươi gầy như thế, quần áo sắp tuột cả ra rồi”.