Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quả nhiên ngươi có quan hệ dây mơ rễ má với Ngọc tộc. Viên Long Châu thứ năm là do ngươi tự đưa cho Ngọc tộc chứ không phải bọn họ cướp từ tay ngươi đúng không?"

 

"Cố Thanh Hy ta đây cũng không phải loại người lương thiện gì. Ta hỏi ngươi lần cuối, ngoài việc phải thu gom bảy viên Long Châu ra, còn cách nào có thể hóa giải lời nguyền của Ngọc tộc không?"

 

"Không có! Mà dù có thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, ư..."

 

Ôn Thiểu Nghi vừa dứt lời, Cố Thanh Hy liền tàn nhẫn đâm một nhát lên vai hắn ta, làm hắn ta đau đến nỗi run rẩy, cảm giác chỉ chút nữa cánh tay này đã bị phế.

 

"Ngươi không nói cũng không sao. Ngươi cũng chẳng sợ ta khắc Chiến quốc sách lên người ngươi chứ gì, ta cũng kệ".

 

"Nghe nói Văn Hương quán của Đế Đô rất nổi danh, trong đấy loại mỹ nam nào cũng có, với khí chất và vóc dáng này của ngươi, cho dù có đeo mặt nạ thì một khi đến đó cũng sẽ có không ít vương công quý tộc hoặc tiểu thư phú gia tranh giành".

 

Lòng bàn tay Ôn Thiểu Nghi chợt run lên: "Ngươi muốn gì hả?"

 

"Ta chẳng muốn gì cả, chỉ là ta không nghe được tin tức ta muốn nghe từ miệng của ngươi, mà quả thật giữa ta với Ngọc tộc cũng có chút giao tình, ta thấy Ngọc tộc bị các ngươi hại thảm đến vậy nên muốn giúp bọn họ đòi lại chút lãi thôi".

 

Ôn Thiểu Nghi tưởng nàng chỉ nói đùa.

 

Không ngờ Cố Thanh Hy lại dùng kim châm phong bế hết các đại huyệt đạo của hắn ta, khiêng hắn ta lên đi thẳng ra cửa mật đạo.

 

Hắn ta chưa từng nghe đến loại thủ pháp dùng kim châm phong bế huyệt này, từ trước đến nay chưa gặp bao giờ, e rằng không mất mười ngày nửa tháng thì cũng khó mà giải được.

 

Huống chi lúc này hắn ta đang còn bị trọng thương.

 

Điều làm cho hắn ta tức giận nhất chính là Cố Thanh Hy cứ vác hắn ta như vác một bao hàng vậy, thỉnh thoảng còn vỗ bôp bốp vào mông hắn ta.

 

"Nhìn cặp mông nhỏ đầy đặn này xem, nếu là nữ chắc sẽ sinh được một đàn nhóc tì béo tròn đấy".

 

Ôn Thiểu Nghi rít từ trong kẽ răng nói: "Cố Thanh Hy, ta với ngươi không đội trời chung!"

 

"Câu này sao nghe quen quen thế nhờ, à đúng rồi, hình như Dạ Mặc Uyên cũng từng nói thì phải. Cơ mà sau đó ta và Dạ Mặc Uyên lại trở thành phu thê, còn người á hả, xách dép cho ta còn không xứng, vẫn nên để lại cho đám lão già béo ở Văn Hương quán chà đạp đi".

 

"Ngươi dám ném ta vào Văn Hương quán, coi chừng ta đưa ngươi..."

 

Bốp!

 

Cố Thanh Hy lại hung hăng vỗ một cái vào mông của hắn ta.

 

"Làm gì ta? Ngươi không lo suy nghĩ làm sao lấy lòng được cái đám lão gia bụng phệ kia, vẫn còn ở đó mà nằm mơ giữa ban ngày hả".

 

"Khốn kiếp..."

 

Bốp! Bốp! Bốp!

 

Cố Thanh Hy lại vỗ bôp bốp mấy cái vào mông hắn ta: "Ta không ném ngươi vào doanh trại thì đã tốt lắm rồi, còn dám chê ỏng chê eo à".

 

"Không được đánh vào nơi đó của ta nữa", Ôn Thiểu Nghi gào lên, suýt nữa tức đến ói máu.

 

"Sao không được đánh chứ? Cặp mông nhỏ mịn màng gợi cảm thế mà, nếu không phải do Thiên Phần tộc các ngươi quá bẩn thì ta cũng muốn thượng nữa là".

 

"Phụt..."

 

Lần này Ôn Thiểu Nghi quả thật bị chọc điên đến mức phun ra một ngụm máu tươi.

 

Vốn dĩ hắn ta đang bị trọng thương, làm sao có thể chịu đựng kích động đến vậy, hắn ta liền ngất ngay tại chỗ.

 

"Ơ ngất rồi à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK