Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hay lắm.  

 

Tất cả những điều này vẫn là do Tiểu Hoàng đế này làm ra.  

 

Cố Thanh Hy ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, nhưng trong miệng vẫn cười nói: “Vậy được, không biết hoàng thượng muốn ta thi cái gì?”  

 

“Hôm nay vừa hay đầu xuân, vậy lấy xuân làm đề thi, chỉ cần ngươi làm liên tiếp ba bài thơ trong thời gian một chén trà, trẫm liền…”  

 

Lời Dạ Hoàng còn chưa nói xong, Cố Thanh Hy một hơi liền ngâm ra ba bài thơ, hơn nữa bài này còn hay hơn bài kia.  

 

Mọi người đều trợn tròn mắt.  

 

Dạ Hoàng nuốt nước miếng, hồi lâu nói không ra lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Cố Thanh Hy.  

 

“Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu”.  

 

“Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô”.  

 

“Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên, phất đê dương liễu túy xuân yên. Nhi đồng tán học quy lai tảo, mang sấn đông phong phóng chỉ diên”.  

 

“Hoàng thượng, không biết ba bài này có được không?”, Cố Thanh Hy cười xinh đẹp, ngay cả trăm hoa trong học viện cũng mất sắc.  

 

Khóe miệng Dạ Hoàng giật giật, hồi lâu không nói ra được một câu.  

 

Ba bài thơ hay này quả thật là buột miệng nói ra, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, đâu cần dùng đến thời gian một chén trà.  

 

Hắn còn có thể nói cái gì.  

 

Tiểu Lý Tử hiểu lòng Dạ Hoàng, mặc dù vô lý, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng để đi gây chuyện.  

 

“Cố tiểu thư dám lấy hoa mai làm đề, lại còn làm những ba bài?”  

 

“Có gì không dám, ngươi nghe cho kỹ đây. Nhất thụ hàn mai bạch ngọc điều, hồi lâm thôn lộ bàng khê kiều. Bất tri cận thủy hoa tiên phát, nghi thị kinh đông tuyết vị tiêu.”.  

 

“Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, tao nhân các bút phí bình chương. Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”.  

 

“Văn đạo mai hoa kỳ hiểu phong, tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung. Hà phương khả hóa thân thiên ức, nhất thụ mai hoa nhất phóng ông”.  

 

Xung quanh yên lặng như tờ, gần như miệng tất cả mọi người đều há thành hình chữ O.  

 

Cố Thanh Hy đã trở thành tiêu điểm của trong mắt vạn người, nàng cũng thoải mái để mặc cho mọi người quan sát, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.   

 

Nàng không biết làm thơ, đối thơ nàng cũng không biết sao?  

 

Đừng nói ba bài, ba mươi bài nàng cũng hạ bút thành văn.  

 

Tiểu Hoàng đế muốn giấu mấy ngàn lượng hoàng kim trân bảo kia cũng không có cửa.  

 

“Tiểu công công, không biết ba bài thơ của ta thế nào? Có thể cho qua được không?”  

 

Mặc dù Tiểu Lý Tử còn muốn gây khó khăn cho nàng, nhưng không có lời nào chống đối.  



Mọi người phản ứng lại, không khỏi rối rít giơ ngón cái lên, ai ai cũng khen ngợi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK