Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ánh mắt của người đàn ông rất thâm thúy, lộ ra chút lo lắng không thể che giấu.  

 

Hắn mắt kiếm mày ngài, môi mỏng tái nhợt, ngũ quan sắc sảo như được quỷ thần đẽo gọt, chẳng khác gì tác phẩm kiệt xuất nhất của trời cao.  

 

Dung mạo tuấn tú sáng sủa như vậy, dù đứng trong đám đông cũng có thể thu hút người khác trong thoáng chốc.  

 

Không biết có phải vấn đề từ nguồn sáng hay không, Cố Thanh Hy cảm thấy từ khí chất đến dung mạo của hắn đều dịu dàng hơn trước kia vài phần.  

 

Nàng mỉm cười ngơ ngẩn: “Chàng tuấn mỹ thế này, tại sao ngày nào cũng phải đeo mặt nạ xấu xí thế”.  

 

“Nàng muốn biết ư?”  

 

“Ừm”.  

 

“Bởi vì gương mặt của ta rất giống mẹ, mẹ ta lại có quá nhiều kẻ thù, bà ấy sợ người khác nhận ra ta là con trai của bà ấy, thế nên từ nhỏ đã yêu cầu ta đeo mặt nạ”.  

 

“Mẹ của chàng là…”  

 

“Phi tử của tiên hoàng”.  

 

“Phi… phi tử của tiên hoàng? Nhưng không phải chàng là em trai của tiên hoàng, là hoàng thúc của hoàng thượng hiện giờ sao?”  

 

Cố Thanh Hy cảm thấy hơi mông lung, không thể hiểu nổi.  

 

“Chắc nàng biết Ngọc tộc chứ”.  

 

“Ta biết”.  

 

“Mẹ ta là người của Ngọc tộc, ai trong Ngọc tộc cũng trúng huyết chú. Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất ý thức, điên cuồng giết người, trong cơ thể còn ẩn chứa sức mạnh ăn mòn, ăn mòn cơ thể họ, đến sau cùng sẽ bị thối rữa từ trong ra ngoài mà chết. Nữ nhân thì xương cốt trên cơ thể sẽ nứt vỡ từng tấc một, toàn thân như bị thiên đao vạn quả, không ngừng lóc thịt họ…”  

 

Thần trí của Cố Thanh Hy tỉnh táo hơn nhiều.  

 

Dáng vẻ của con dân Ngọc tộc khi huyết chú hoành hành được in hằn rõ nét trong đầu nàng, đau đớn đến mức khiến nàng nghẹt thở.  

 

Không ai hiểu rõ về huyết chú của Ngọc tộc hơn nàng được.  

 

“Ngọc tộc ẩn cư hàng trăm năm, không qua lại với thế giới bên ngoài, cũng không cho phép người trong tộc kết hôn với người ngoài. Năm đó mẹ ta là thánh nữ của Ngọc tộc, là người kế nhiệm tộc trưởng Ngọc tộc, bà ấy mang trên mình sứ mình tìm kiếm bảy viên Long Châu”.  

 

“Muốn tìm kiếm bảy viên Long Châu, chỉ có thể rời khỏi Ngọc tộc. Sau khi rời khỏi Ngọc tộc, mẹ ta và phụ hoàng gặp gỡ rồi yêu nhau, âm thầm ước định chung thân, sau cùng còn có cả ta”.  

 

Dạ Mặc Uyên thong dong nói, hàng lông mày lúc thì nhíu lại lúc thì giãn ra, dường như đang đắm chìm trong hồi ức về quá khứ.  

 

“Mẹ ta là một nữ tử rất xinh đẹp, không chỉ dịu dàng mà còn lương thiện, bà ấy giúp phụ hoàng cai trị đất nước, trừng trị tham quan, đắp đê trị thủy, dẹp yên ôn dịch, được tất cả bách tính của Dạ Quốc yêu mến”.  

 

“Cha ta sợ Ngọc tộc và Thiên Phần tộc phát hiện ra họ đã sinh ta, sau này sẽ giết ta, thế nên… ta vừa ra đời đã bị nói dối là cốt nhục mà hoàng gia gia có được ở tuổi xế chiều, cũng là hoàng đệ của phụ hoàng”.  

 

Cố Thanh Hy đã hiểu.  

 

Chẳng trách hoàng đế Dạ Quốc hiện giờ phải gọi hắn là hoàng thúc.  



Theo như lời hắn thì thực ra hắn và hoàng đế Dạ Quốc cũng chỉ là quan hệ huynh đệ thôi, không phải là thúc chất. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK