Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người mau ra ngoài.  

 

Nếu còn chậm trễ, nó không chống đỡ nổi nữa rồi…  

 

“Hự …”  

 

 

 

Dạ Mặc Uyên nuốt xuống tiếng rên như bị bóp nghẹt vào trong bụng, ngay cả khi đối mặt với hiểm nguy sinh tử, hay phải hi sinh bản thân, hắn vẫn cố gắng hết sức che chắn cho Cố Thanh Hy.  

 

Cố Thanh Hy đang nằm trên lưng cũng lộ vẻ cảm động.  

 

“Vứt bỏ ta rồi tự mình rời khỏi đi”.  

 

“Nàng là thê tử của bản vương, bản vương không thể bỏ rơi thê tử và đứa bé của mình để riêng lẻ chạy thoát thân được”.  

 

Cố Thanh Hy nỗ lực nâng lên mí mắt nặng trĩu, gian nan nói: “Đồ ngốc, ta vẫn luôn lợi dụng chàng, chàng không nhìn ra sao?”  

 

Dạ Mặc Uyên nở nụ cười đắng chát.  

 

Hắn đúng là rất ngốc, rõ ràng biết nàng chẳng có vài phần tình cảm chân thật với mình mà nhiều hơn là lợi dụng nhưng vẫn chịu đựng và cảm thấy nó ngọt ngào như đường mật.  

 

Một luồng ánh sáng khác lại công kích tới trên người nàng nhưng một lần nữa bị Dạ Mặc Uyên dùng thân thể máu thịt của mình ngăn cản.  

 

Đôi mắt Cố Thanh Hy co rút thống khổ, nàng vùng vẫy muốn xuống nhưng Dạ Mặc Uyên ôm rất chặt, dù nàng vật lộn thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc của hắn.  

 

Cố Thanh Hy gào thét: “Tên ngốc nhà ngươi, trong bụng ta căn bản không có đứa trẻ nào cả, ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi”.  

 

Ầm…  

 

Dạ Mặc Uyên suýt chút bị trúng sét đánh, sắc mặt vốn đã tái xám của hắn nay càng thêm tái nhợt.  

 

“Nàng… nàng vừa nói cái gì”.  

 

Vì một giây lơ đễnh, không biết trên người đã bị chém bao nhiêu nhát đao.  

 

Nếu không phải Ma chủ kịp thời ra tay hiến tế ra hoa ăn thịt người, e rằng hắn đã bị dây mềm cắt thành hai nửa từ lâu.  

 

“Ta nói là ta không mang thai đứa con của Dạ Mặc Uyên ngươi, ta chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi, từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu ngươi, ngươi còn không mau thả ta xuống”.   

 

…  

 

Hiện trường đều là tiếng hít khí lạnh.  

 

Vương phi không mang thai đứa con của chủ tử…  

 

Điều này là thật hay giả?  

 

Ma chủ cũng choáng váng một hồi.  

 

Không mang thai?  

 

Vậy hắn không cần phải nuôi con cho người khác nữa sao?  

 

Thanh Phong Giáng Tuyết quả thực không dám tin vào đôi tai của mình.  



Vương phi thật lớn mật, vậy mà loại chuyện như vậy cũng có can đảm nói dối. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK