Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dạ Mặc Uyên vùng vẫy đứng dậy, cố nén cơn đau, chậm rãi nói: “Long châu ở chỗ ta, ngươi nên tìm ta mới đúng”.  

 

Cố Thanh Hy đáp: “Vương gia, chàng tưởng chàng nói dối rằng Long châu ở chỗ chàng, phó tộc trưởng Tư Không sẽ tin ư? Chàng coi chàng kia, bị thương đến mức không bò dậy nổi, đưa Long châu cho chàng bảo quản, ai yên tâm nổi chứ. Phó tộc trưởng Tư Không đâu phải người keo kiệt, cho dù ông ấy biết Long châu ở trên người Tiểu Cửu Nhi cũng sẽ không làm khó hai ta đâu. Phải không, phó tộc trưởng Tư Không”.  

 

Dạ Mặc Uyên ho khẽ vài tiếng, suýt chút nữa đã ho ra một vũng máu.  

 

Nữ nhân này nói dối như cuội, xuất khẩu thành thơ sao?  

 

Nói dối mà không đỏ mặt không thở dốc, câu nào cũng có lý như chuyện đương nhiên.  

 

Nàng lấy đâu ra lắm trò thế?  

 

Phó tộc trưởng Tư Không bán tín bán nghi, ông ta đã nhiều lần nếm thử trò nham hiểm xảo trá của Cố Thanh Hy rồi.  

 

Nếu không vì sử dụng vu thuật, ban nãy ông ta đã chết thảm trong tay Băng Long.  

 

Tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng vết thương trên người ông ta, nếu không mất vài ba năm, e là khó lòng hồi phục như ban đầu.  

 

Tất cả mọi thứ đều là vì con nha đầu chết tiệt Cố Thanh Hy nhét Long châu giả lên người ông ta.  

 

Cố Thanh Hy cảm nhận được sát khí nồng nặc của ông ta nên lập tức nhún vai: “Long châu thực sự không ở trên người ta, nếu không tin, ngươi có thể lục soát, chiếc nhẫn không gian của ta cũng có thể cho ngươi xem, thực sự không có”.  

 

“Con rắn kia đâu?”  

 

“Con rắn tham ăn kia chạy đi ăn một bữa no nê rồi, đợi nó quay lại, ta lập tức bảo nó tặng Long châu cho ngươi, tuyệt đối không chọc tới ngươi hay làm trái ý ngươi nữa”.  

 

Phó tộc trưởng Tư Không liên tục cười khẩy: “Con nha đầu thối tha này, ngươi tưởng lão phu là trẻ lên ba cho ngươi muốn lừa thế nào thì lừa chắc?”  

 

Phó tộc trưởng Tư Không định ra tay kết liễu tính mạng của họ trước rồi từ từ tìm Long châu sau.  

 

Không ngờ thung lũng băng bắt đầu đổ sụp, mặt đất không ngừng rung lắc, lắc đến độ họ muốn đứng cũng không thể đứng vững, giống như động đất cấp mười vậy.  

 

“Đùng uỳnh uỳnh…”  

 

Những khối băng nặng cả trăm cân liên tục rơi xuống, hang động băng dần dần sụp đổ.  

 

Đám đông đồng loạt biến sắc.  

 

Với tình hình đổ sập như này, chẳng lẽ toàn bộ thung lũng băng sẽ biến thành bình địa ư?  

 

Tiếng rồng ngâm trong thung lũng vang lên từng hồi, rung chuyển vòm trời.  



Đám đông loáng thoáng trông thấy Băng Long đang phát điên, không ngừng tấn công vào hang động băng, dáng vẻ hung mãnh của nó rõ ràng là muốn cùng xuống Địa ngục với họ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK