Cố Thanh Hy cười chua chát: “Ta lừa chàng đấy, trên đường ta quay về không gặp người của Thiên Phần tộc, cũng không bị huyết chú”.
Ân oán dây dưa của Thiên Phần tộc và Ngọc tộc, nàng không muốn kéo Dạ Mặc Uyên vào.
Sắc mặt của Dạ Mặc Uyên u ám khó rõ.
Hứng thú nam nữ vừa rồi vất vả lắm mới dâng lên cũng tan biến.
“Đêm đã khuya, tối nàng hãy ngủ lại đây, bản vương bảo đảm sẽ không đụng vào nàng”.
Đêm thật sự đã khuya rồi.
Nói cách khác, trời cũng sắp sáng.
Giày vò cả một buổi tối, lại tiếp tục đi đường nhiều ngày như vậy, Cố Thanh Hy quả thật có chút mệt.
Quan trọng nhất là, muốn đuổi Dạ Mặc Uyên đi lần nữa, độ khó quá lớn.
Nàng ngáp một cái, vén chăn nằm xuống: “Ta ngủ trên giường, chàng ngủ trên sạp đi”.
“Được”.
Một đêm yên ắng.
Cố Thanh Hy ôm đầy tâm sự, trong lòng nghĩ cho con dân của Ngọc tộc, cả buổi tối không biết trở mình bao nhiêu lần mới đi vào giấc mộng.
Dạ Mặc Uyên ngủ trên sạp, mặc dù hắn không trở mình nhưng cũng chất chồng tâm sự.
Nhịp thở đều đều của Cố Thanh Hy vang lên, Dạ Mặc Uyên nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm ngọn nến soi sau lỗ tai nàng.
Sau lỗ tai nàng không có gì cả.
Dạ Mặc Uyên khẽ nhíu mày.
Không có dấu vết trúng huyết chú?
Không biết nghĩ tới điều gì, Dạ Mặc Uyên lại lấy nước mắt Giao Châu ra, đốt cháy.
Lần này, bên tai Cố Thanh Hy lại nhanh chóng xuất hiện một ánh sáng máu màu đỏ lửa.
Trong đầu Dạ Mặc Uyên nổ ầm một tiếng, suýt chút nữa ngất đi.
Huyết chú…
Thế mà lại là huyết chú thật…
Nàng trúng huyết chú mà nghìn năm nay Ngọc tộc không giải được.
Cũng là huyết chú độc ác nhất, khó giải được nhất…
Giống như mẫu thân của hắn vậy…
Ký ức phủ bụi giống như nước sông vỡ đê, không ngừng tràn vào trong đầu Dạ Mặc Uyên.
Mỗi một cảnh đều là hình ảnh mẫu thân hắn phát tác huyết chú, đau đớn không muốn sống.
Trong lòng Dạ Mặc Uyên đau như dao cắt.