Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nàng hồi hộp đến mức liên tục xoa tay, chỉ hi vọng bên trong tấm da dê đó có ghi chép tung tích của Long Châu. Nếu không nàng thật sự không biết phải đi đâu để tìm Long Châu nữa.  

 

Thấy vậy, Thu Nhi không nhịn được, che miệng cười trộm.  

 

“Tiểu thư, xem người khẩn trương kìa! Vương gia yêu thích người như vậy, chắc chắn không nỡ để người thiệt thòi đâu, người cứ yên tâm. Theo Thu Nhi đoán, lát nữa, chắc chắn vương gia sẽ cho người mang lễ vật ban thưởng đến”.  

 

“Hi vọng là thế!”  

 

Vừa dứt lời, Thanh Phong đã đến.  

 

“Thuộc hạ bái kiến vương phi nương nương, vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.   

 

“Thanh Phong, có phải vương gia bảo ngươi mang lễ vật ban thưởng đến không?”  

 

“Đúng vậy, vương gia…”  

 

“Được rồi, ngươi bắt đầu luôn đi, vương gia ban thưởng những gì? Mau lấy ra đây!”  

 

“Vâng…”, Thanh Phong bĩu môi, chưa từng thấy vương phi gấp gáp như vậy.  

 

“Vương gia ban thưởng 2 viên dạ minh châu ngàn năm, một cặp san hô đỏ trăm năm, một đôi ngọc Quan Âm, một rương đá mắt mèo, ngàn lượng vàng, mười hai rương lăng la tơ lụa của phường Vân Thiên…”  

 

Xì…  

 

Cứ nghe được một câu, đám người bên cạnh lại há hốc mồm kinh ngạc.  

 

Dạ minh châu ngàn năm?  

 

San hô đỏ trăm năm?  

 

Còn có vải vóc của phường Vân Thiên?  

 

Đây đều là những lễ vật cực kỳ khó tìm đấy, người bình thường dù có tiền cũng không mua được.  

 

Vương gia ban thưởng quá nhiều, khiến Cố Thanh Hy cũng ngơ ngác.  

 

Không ngờ Dạ Mặc Uyên lại ra tay xa xỉ như thế, quả không hổ là Chiến Thần.  

 

“Vương gia ban thưởng mười hai rương trang sức của Thúy Ngọc Hiên, sáu rương tranh chữ và đồ cổ, tám tòa biệt tram ở thành nam, ba mươi sáu gian cửa hàng ở thành bắc…”  

 

Xì…  

 

Toàn trường vang lên âm thanh hít khí lạnh.  

 

Trang sức của Thúy Ngọc Hiên chính là trang sức tốt nhất trong thiên hạ đấy, nó đại biểu cho thân phận. Ở đế đô, thậm chí toàn bộ người trong thiên hại đều lấy làm vinh hạnh khi đeo đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên.  

 

Lại nói, giá đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên cũng cao đến mức không hợp lẽ thường, vậy mà vương gia lại tặng một lần mười hai rương.  

 

Cái này… hào phóng quá đi mất!  

 

Còn có tám tòa biệt trang, ba mươi sáu gian cửa hàng, bọn họ có nghe lầm không?  

 

Phố buôn bán ở thành Bắc vốn là nơi phồn hoa nhất đế đô, một con phố có giá trị ngàn vàng đấy.  

 

Vương gia tặng một lần ba mươi sáu gian cửa hàng.  



Cái này… quá khoa trương! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK