“Đương nhiên là có, nếu ai giành được hạng nhất, ta sẽ tặng cây trâm này cho người đó”.
Cố Thanh Hy cười nhạo.
Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, có thể làm được gì, tặng cho nàng nàng cũng không cần.
Lúc đi, nàng vô tình nhìn lướt qua cây trâm trong tay Thượng Quan Sở.
Chân nàng như bị rót chì, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Đó là cây trâm như thế nào?
Thân trắng như tuyết, đầu trâm có hai con bướm bay song song nhau, bên dưới con bướm được treo những viên bạch ngọc.
Sao cây trâm này nhìn quen thế nhỉ, nó không phải là hình vẽ xuất hiện trên la bàn sao?
Cố Thanh Hy bước dài tới gần Thượng Quan Sở, cẩn thận nhìn chằm chằm cây trâm bạch ngọc trong tay hắn ta, càng nhìn càng thấy nó giống với cây trâm trên la bàn.
Trong lòng nàng không khỏi vui vẻ, tim nàng đập thình thịch, dù thế nào nàng cũng không ngờ hình cây trâm mà nàng cực khổ tìm kiếm lại nằm trong tay Thượng Quan Sở.
Trong học đường vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc của các đồng học, đặc biệt là các học trò nữ.
“Trời ạ, cây trâm này đẹp quá, hình như toàn thân nó đều được làm từ bạch ngọc thượng đẳng, chắc là đắt lắm đấy”.
“Chắc chắn rồi, ngọc này trong suốt và lấp lánh, nhất định không phải bạch ngọc bình thường, với lại hình dáng này đẹp quá, ta đã nhìn thấy rất nhiều cây trâm đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy cây trâm nào đẹp như nó”.
“Ta cũng thế, với lại các cô có nhìn thấy không, trên đầu cây trâm là hai con bướm bay song song nhau. Các cô nói xem tại sao Thượng Quan phu tử lại tặng một cặp bươm bướm, lẽ nào ngài ấy muốn tìm ý trung nhân, định mượn lý do này để tặng trâm cài cho người trong lòng của ngài ấy?”
Câu này vừa ra, các học trò nữ của học viện lập tức sôi trào.
Tất cả mọi người đều mong chờ, rất muốn Thượng Quan Sở tặng cây trâm đó cho mình.
Các nam nhân cũng muốn có được cây trâm kia để tặng cho người trong lòng của mình.
Cố Sơ Vân càng kích động hơn.
Nàng ta yêu thầm Thượng Quan Sở đã lâu.
Nếu có thể nhận được cây trâm của Thượng Quan Sở, dù có bắt nàng ta làm gì, nàng ta cũng bằng lòng.
Nàng ta muốn có được cây trâm đó hơn bất cứ ai khác.
Cố Thanh Hy xích lại gần, ao ước hỏi: “Ngài vừa mới nói, chỉ cần viết một câu chuyện nhỏ có thể làm mọi người cảm động thì sẽ tặng cây trâm này cho người đó, có thật không ạ?”
“Ta là phu tử của học viện, đã nói thì đương nhiên phải giữ lời”.
“Được, có giới hạn chủ đề không ạ? Ta sẽ đi viết ngay”.
“Không có, chủ đề không giới hạn, các ngươi cứ tự do phát huy”.
“Còn thời gian thì sao ạ?”
“Thời gian trong vòng nửa tháng”.
“Nộp bài sớm có được không ạ?”
“Được nhé”.