Quả nhiên nàng có ý đồ riêng.
Cố Thanh Hy tìm kiếm từ trong ra ngoài ba lượt, nhưng vẫn không tìm được món trang sức nào giống với đôi mắt trái tim, nàng không khỏi thất vọng.
Gẩn như cái kho báu vật này đã bị dọn sạch, thử hỏi món đồ quan trọng như vậy sao có thể còn sót lại được.
Đột nhiên, chân nàng đụng phải một thứ. Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn thấy trong góc một cái hòm gỗ còn có mấy cái hộp nhỏ.
Những cái hộp kia… có cái sử dụng chất liệu kém, có cái chạm trổ không tinh xảo, cũng có một số cái không biết đã ném ở đó bao nhiêu năm, cho nên vỏ ngoài đã bị phong hóa rất nghiêm trọng.
Đương Đương công chúa giải thích: “Trong cái hòm gỗ kia toàn là mấy thứ không đáng tiền hoặc không may mắn, ta vốn muốn ném đi, nhưng lại quên mất nên vẫn để ở góc đó, nếu ngươi muốn, ta tặng ngươi hết đấy!”
Cố Thanh Hy mở một cái hộp ra, bên trong là một cây trâm gãy.
Nàng lại mở tiếp một cái hộp, bên trong là một viên trân châu vỡ, không đáng tiền.
Mấy thứ liên tiếp đều là phế phẩm.
Đến khi mở ra cái hộp cuối cùng, bên trong là một cái vòng cổ hình đôi mắt trái tim. Vòng cổ đỏ như máu, đỏ đến mức muốn rỉ ra máu tươi, kích thước hệt như trong suy nghĩ của nàng.
Cố Thanh Hy vô cùng mừng rỡ.
Đôi mắt trái tim.
Cái này chắc hẳn là linh kiện của la bàn?
Khi nhìn thấy cái vòng cổ kia, thái hậu choáng váng, suýt nữa thì hôn mê.
Cái vòng cổ quý giá như vậy sao lại bị ném vào một góc chứ? Lại còn bị xem là phế phẩm.
Lúc trước, không phải bà ta đã căn dặn rất kỹ, nhất định phải bảo quản nó thật tốt sao?
Đương Đương công chúa nhìn thấy cái vòng thì lộ vẻ khinh thường, nói: “Ngươi muốn cái vòng cổ này thì ta tặng ngươi đấy, tuy nhiên, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi. Thứ này chẳng phải vật gì tốt, phụ hoàng ta lấy được nó không lâu thì băng hà, sau khi ta đeo nó, chuyện xui rủi cứ kéo đến liên tục. Cái vòng cổ này vốn là thứ xui xẻo, ngươi đeo nó mà lỡ xảy ra chuyện gì thì chớ có oán ta”.
Cố Thanh Hy cố sức điều chỉnh tâm trạng, không để người khác nhận ra sự khác thường của mình, nàng vờ như không có việc gì.
Trong lòng thái hậu cũng rất sốt ruột, nhưng không dám để lộ, bà ta sợ lỡ như Cố Thanh Hy phát giác thì sẽ đòi cái vòng này, nên chỉ có thể nói: “Trong cung của ai gia còn có rất nhiều trang sức đẹp mắt và đáng giá, không bằng ngươi đến đó lựa thử xem. Đồ trang sức trong phủ công chúa quả thật không được tốt”.
“Mẫu hậu…”, Đương Đương công chúa kêu lên với vẻ khó chịu.
Người khác làm nhục nàng ta thì cũng thôi đi, ngay cả mẫu hậu cũng thế là sao?
Cố Thanh Hy nhìn đôi mắt trái tim trong hộp trang sức, thở dài: “Haiz, được rồi, tỷ thí kéo dài cả buổi, cũng mệt mỏi lắm rồi, ta lười đi. Quả thật trong phủ công chúa không có thứ gì khiến ta đặc biệt yêu thích, thôi thì ta miễn cưỡng lấy cái vòng cổ này vậy”.