Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Năm ta bốn tuổi, nương ta mang thai, cũng được tám, chín tháng như Ngưu thẩm. Vào ngày mười lăm, cha ta phát tác huyết chú, ông ấy đã giết nương ta khi bị mất lý trí. Tiếc là nương ta không được may mắn như Ngưu thẩm, bà ấy đã một thi hai mệnh, cha ta không chấp nhận được cú sốc này, ngày hôm sau đã tự tử trước thi thể nương ta, cho nên... Năm ta bốn tuổi đã mất cả cha lẫn nương, chính các trưởng lão đã nuôi ta khôn lớn”.  

 

Đây là một chuyện rất bi thảm.  

 

Nhưng Dịch Thần Phi lại kể nhẹ nhàng như thể chỉ đang nói về một chuyện vặt vãnh.  

 

Cố Thanh Hy không biết hắn ta đang chịu đựng nỗi đau như thế nào.

 

Làm gì có ai có thể cười khi kể về cái chết thảm thương của cha nương mình?  

 

Nàng nắm chặt tay hắn ta, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Dịch Thần Phi, kiên định nói: “Thần Phi đại ca, huynh vẫn còn ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh”.  

 

Một câu nói đã khiến bức tường mà Dịch Thần Phi vất vả xây dựng lên đổ sụp.  

 

“Lúc trước muội cũng đã từng nói với ta câu này. Năm đó ta bốn tuổi, muội ba tuổi, muội cũng nắm tay ta, thề với ta rằng muội sẽ luôn ở bên cạnh ta”.  

 

Vậy ư...  

 

Nàng không nhớ.  

 

Năm ba tuổi nàng còn ở hiện đại.  

 

“A Hy, ta biết với tính cách của muội, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản muội đi tìm Long Châu. Ta chỉ muốn nói rằng tìm không được cũng không sao cả, việc gì cũng đừng quá cố gắng, cũng không cần lo lắng cho ta. Ta sẽ tự lo cho bản thân mình và đợi muội trở về”.   

 

Cố Thanh Hy đột nhiên vùi đầu vào lòng hắn ta, mắt đỏ lên, “vâng” một tiếng bằng giọng mũi.  

 

Dịch Thần Phi đưa tay muốn an ủi nàng, nhưng lại không dám chạm vào người nàng, chỉ có thể để mặc cho nàng ôm.  

 

Nàng coi hắn ta như ca ca ruột.  

 

Hắn ta không coi nàng là muội muội ruột.  

 

Nhưng hắn ta sẽ không bao giờ có suy nghĩ quá chừng mực.  

 

Không chỉ là hắn ta trúng huyết chú, sức khoẻ không cho phép.  

 

Còn bởi vì không muốn phá hỏng tình huynh muội đẹp đẽ ấy.  

 

Chỉ cần nàng sống tốt, bấy nhiêu... đã đủ rồi...  

 

Một quán trà nọ trên núi hoang.  

 

Cố Thanh Hy đeo khăn che mặt che khuất dung mạo tuyệt sắc của mình, chỉ để lộ đôi mắt linh động sáng ngời.  

 

Nàng mặc bộ váy xếp li đỏ rực, chất liệu vải không quá đắt tiền nhưng lại tôn lên dáng người lả lướt hoàn mĩ của nàng.  

 

Nàng lười biếng ngồi uống rượu, dù không nhìn thấy dung mạo của nàng, những người đi ngang qua vẫn sẽ bị nàng hấp dẫn.  

 

Không biết tiểu nương tử này đến từ đâu mà lại có vóc dáng và khí chất tốt như vậy.  



Trong quán trà, người qua đường tụm ba tụm năm bàn tán chuyện gì đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK