Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đúng là thanh danh của hắn không được tốt, cả Dạ Quốc này, chẳng có người nào không sợ hắn.  

 

Dù Cố Thanh Hy vừa kiêu ngạo, lại ngông cuồng, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là một nữ nhân.  

 

Dạ Mặc Uyên nói với giọng rét lạnh: “Cô cũng là nữ nhân của bổn vương, chỉ cần không làm những chuyện vượt quá giới hạn, bổn vương sẽ không làm gì cô, nhưng nếu để bổn vương biết cô còn dây dưa với nam nhân khác, thì đừng trách bổn vương ra tay tàn nhẫn”.  

 

Tần nhẫn?  

 

Hổ dữ cũng ăn thịt con hả?  

 

Ha…  

 

Làm Cố Thanh Hy sợ gần chết.  

 

Cố Thanh Hy ngước khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lên, chớp chớp đôi mắt đáng thương: “Biết rồi, dù chúng ta chỉ là phu thê hữu danh vô thực, ta cũng sẽ diễn cho tròn vai, nhất định sẽ không dây dưa với nam nhân khác”.  

 

Nắm đấm Dạ Mặc Uyên siết lại thật chặt.  

 

“Hữu danh vô thực? Thứ nhất, chúng ta hữu danh, hữu thực. Thứ hai, trong bụng cô có hài tử của bổn vương, từ này về sau cô sẽ là chính phi của bổn vương, hiểu chưa?"  

 

Cố Thanh Hy lắc đầu.  

 

Không phải nói chỉ là diễn thôi ư, nói là phu thê hữu danh vô thực mà?  

 

Dạ Mặc Uyên điên mất.  

 

Rốt cuộc tại sao hắn lại chọn nữ nhân này?  

 

Nếu là nữ nhân khác, chắc đã vội vã nịnh bợ lấy lòng hắn từ lâu rồi.  

 

Cố Thanh Hy bỗng nhiên cười hà hà: “Vương gia, đừng có nói là vương gia yêu ta rồi nha”.  

 

“Nực cười, với cái tính nết đó của cô, bổn vương yêu được chắc, bổn vương chỉ lo lắng cho đứa nhỏ mà thôi”.  

 

“Rồi rồi rồi, là đức hạnh của ta không đủ. Nhưng mà vương gia này, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không, ta muốn trở về học viện Hoàng gia đọc sách”.  

 

“Không được”, Dạ Mặc Uyên từ chối ngay không hề do dự: “Học viện đông người loạn lạc, không thích hợp để dưỡng thai”.  

 

“Ngươi sai rồi, học viện Hoàng giá quý ở chỗ nó là học viện hàng đầu Dạ Quốc, ở đó có được sự giáo dục tốt nhất, học tập ở đó chẳng những có thể rèn luyện tính cách, học thêm kiến thức mà còn hun đúc cho hài tử, cái đó gọi là giáo dục từ thuở còn thơ. Hài tử của chúng ta, sau này nhất định phải đứng đầu, thế nên chúng ta phải giáo dục dạy dỗ từ rất sớm”.  

 

“…”  

 

“Còn nữa, tính tình của ta không được tốt, cũng nên đến đó để rèn dũa thêm, để sau này hài tử không học theo ta, vương gia nói xem có đúng không?”  

 

“…”  

 

Không chỉ mình Dạ Mặc Uyên cạn lời.  

 

Mà Thanh Phong, Giáng Tuyết bên ngoài cũng câm nín.  

 

Rõ ràng vương phi đang cố gây rối, nhưng vẫn có thể nói rõ ràng mạch lạc lại hợp lý như thế.  

 

Thấy Dạ Mặc Uyên đã bắt đầu xuôi theo, Cố Thanh Hy rèn sắt khi còn nóng, tay nhỏ nắm lấy tay hắn quơ quơ làm nũng: “Vương gia, đồng ý đi mà, từ nhỏ ta đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại không thương, ta không muốn sau này hài tử của mình cũng giống như ta, chẳng có ai dạy dỗ, ngu ngốc chẳng biết gì”.  

 

Tay Dạ Mặc Uyên chợt run lên, muốn hất ra.  

 

Lại nhìn tới gương mặt uất ức của nàng, cùng với đôi mắt ngập nước đáng thương kia thì tay hắn cứng đờ, mặc cho nàng nũng nịu, thậm chí còn có chút đau lòng thay cho nàng.  

 

Chuyện của Cố Thanh Hy hắn cũng biết.  

 

Từ nhỏ nàng đã mất đi mẫu thân, Cố Thừa tướng chán ghét mẫu thân nàng, nên sau đó cũng ghét nàng, vì thế nàng đã phải sống những ngày tháng cơ cực khó khăn ở phủ Thừa tướng, cuộc sống còn chẳng bằng một nha hoàn.  

 

Nghĩ lại bản thân mình, hắn cũng mất đi mẫu phi từ nhỏ, phụ hoàng lại…  

 

Thuở nhỏ, hắn mong muốn có được sự yêu thương và che chở của phụ mẫu hơn bất kì ai khác.  

 

Khóe miệng Dạ Mặc Uyên giật giật: “Thôi được rồi, cô có thể tiếp tục đọc sách ở học viện Hoàng gia, nhưng nhớ rõ không được trêu hoa ghẹo nguyệt”.  

 

“Tất nhiên rồi, nhà ta có một mỹ nam phu quân, còn cần thêm nữa làm cái gì, nhưng chúng ta có thể bàn thêm một chuyện nữa được không?”  

 

Mi tâm Dạ Mặc Uyên run lên.  

 

Tại sao hắn lại có cảm giác mình bị Cố Thanh Hy gài bẫy thế này?  

 

“Cô lại muốn gì?”, Dạ Mặc Uyên hỏi.  

 

“Học viện Hoàng gia sắp tổ chức đại hội tầm bảo, ta cũng muốn tham gia”.  

 

“Không được, đại hội tầm bảo quá nguy hiểm, dù trong đó có rất nhiều bảo bối, nhưng lại có đầy trận pháp và thú dữ, không phải thứ mà một mình cô có thể đối phó được”.  

 

Cố Thanh Hy ấm ức nhìn hắn.  

 

Dạ Mặc Uyên lại xoay đầu đi, không muốn nhìn ánh mắt của nàng, hắn sợ mình lại mềm lòng đồng ý.  

 

“Cô muốn bảo vật gì, bổn vương tìm cho là được, không cần thiết phải vào đó mạo hiểm”.  

 

“Vương gia không hiểu, ta tham gia đại hội tầm bảo không phải để tìm bảo vật, mà là rèn luyện cho hài tử của chúng ta. Vương gia ngẫm lại xem, cả ngày ở trong nhà buồn biết bao nhiêu, người lớn cũng chán chết nữa là đứa nhỏ, nên ra ngoài hít thở khí trời, đổi không khí mới mẻ cũng tốt mà”.  

 

“…”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK