Phó tộc trưởng Tư Không cũng chẳng dễ chịu gì, ông ta bị Băng Long cấp bảy đả thương quá nghiêm trọng, hiện giờ lại phải hao tổn lượng lớn chân khí để đối phó với Dạ Mặc Uyên, sau trận chiến này, cho dù giết được Dạ Mặc Uyên, tu vi của ông ta cũng tổn thất rất nhiều.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chết tiệt.
Nếu không phải vì ông ta tham sống sợ chết, bỏ mặc ông ta ở lại giãy giụa trong trận đại chiến với Băng Long cấp bảy, ông ta cũng không bị thương nặng như thế này.
“Hai”.
Cố Thanh Hy lạnh lùng trợn mắt nhìn phó tộc trưởng Tư Không, sẵn sàng hô “ba” bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Hy rất cuống.
Phó tộc trưởng Tư Không cũng sốt ruột.
Hai người chỉ có thể tấn công nhau bằng tâm lý, đánh cược đối phương bỏ cuộc trước.
Cố Thanh Hy đột nhiên bật cười rất thản nhiên: “Không ngờ lão già nhà ngươi vẫn rất quan tâm đến bọn ta đấy, coi trọng bọn ta hơn cả Long Châu, cũng đành thôi, ném viên Long Châu này đi, dù sao thứ mà ta không có được, đừng ai hòng có được”.
Cố Thanh Hy siết chặt viên Long Châu, bất tri bất giác truyền nội lực cho nó.
Nàng sẽ hô ba ngay lập tức.
Phó tộc trưởng Tư Không thu sức mạnh lốc xoáy về trước nàng một bước.
Ông ta dùng tốc độ nhanh nhẹn như một con báo săn phóng tới trước mặt Cố Thanh Hy, giơ tay định cướp luôn viên Long Châu trong tay nàng.
Gần như đồng thời, Long Châu tỏa ra ánh hào quang, dẫn dụ Băng Long tới.
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng rồng ngâm, một con rồng khổng lồ dài tới mười mét uốn mình lao tới, há cái miệng to lớn, dùng nội lực định hút viên Long Châu vào miệng.
Cố Thanh Hy coi trọng viên Long Châu này hơn cả tính mạng của bản thân, làm sao có thể để ai cướp nó đi được.
Nàng lập tức cất viên Long Châu vào trong chiếc nhẫn không gian, sau đó ngăn cản.
Tốc độ của Băng Long nhanh khủng khiếp, sát tâm lại nặng, vung đuôi lên là nửa hang động sụp xuống.
Một sát chiêu khủng khiếp chưa từng có quét về phía Cố Thanh Hy.
Đồng tử của Dạ Mặc Uyên co rúm lại.
Một lần vẫy đuôi dốc toàn lực của Băng Long cấp bảy, hoặc dù cho chỉ là cấp sáu, không chết cũng trọng thương, nàng làm sao có thể tránh được.
Trong tình huống cấp bách, Dạ Mặc Uyên cuống cuồng nhào sang, chắn trước mặt nàng, thay Cố Thanh Hy đỡ lấy cú vẫy đuôi trí mạng.
“Phụt...”
“Phụt...”